Tống Uyển Ngưng bị tiếng quát làm sững người, vội vàng nói:
“Tỷ phu, đây là thuốc có thể áp chế dược hiệu trong cơ thể ngươi.”
Hạ Dục Chương nghe vậy, ánh mắt hồ nghi nhìn nữ tử trước mặt. Nàng không phải do thế tử phi an bài tới để dụ dỗ hắn phá giới hay sao?
Vì sao lại hảo tâm muốn giải độc cho hắn?
Nhận thấy sự ngờ vực trong ánh mắt hắn, Tống Uyển Ngưng hấp tấp giải thích:
“Hôm nay ngươi đuổi ta ra khỏi cửa, ngày mai Tống gia còn có tứ tiểu thư, tam tiểu thư sẽ được đưa vào phủ.”
“Nếu đã phải vào sân của tỷ phu, ta nguyện vì tỷ phu chắn một kiếp đào hoa, chỉ mong tỷ phu lưu ta lại trong phòng một lát. Ngươi… ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm gì cả.”
“Đây là phương thuốc cổ truyền để áp chế xuân dược, tuyệt không có tác dụng phụ.”
Hạ Dục Chương ánh mắt trầm xuống. Dục vọng trong cơ thể gào thét, cộng thêm mùi hương quái lạ như có như không quanh quẩn, khiến hắn gần như không thể khống chế.
Cắn răng một cái, hắn nhận lấy chén thuốc, một hơi uống cạn.
Một vị cay nồng mà thanh lạnh xuyên qua cổ họng lan tận óc, hắn lập tức nhắm mắt nhập định, nỗ lực áp chế tà hỏa đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Tống Uyển Ngưng lui về một góc xa xa ngồi xuống, lặng lẽ thở ra một hơi thật dài. Nàng cẩn thận lau sạch son môi rồi chấm vào cổ mấy điểm đỏ, từ xa nhìn giống dấu vết tình ái còn chưa phai.
Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc của nam nhân dần ổn định cùng tiếng Phật châu lách cách va nhau.
Tính toán thời gian thấy đã thích hợp, Tống Uyển Ngưng nhẹ nhàng đứng dậy đẩy cửa đi ra.
Mà ngay khi nàng bước ra khỏi cửa, nam nhân trên đệm hương bồ lập tức mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm mang theo vài phần âm trầm nhìn sang bên cạnh, nước trà trong ly đã đổ, chảy đầy đất vì động tác dữ dội lúc nãy.
Ra khỏi phòng, Tống Uyển Ngưng liền thấy Triệu ma ma đã đứng đợi ở đình viện, ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Cô nương này... thật sự thành công rồi?
“Thành công?” Triệu ma ma hạ giọng, nghiêng đầu xác nhận.
Tống Uyển Ngưng cúi đầu, gò má ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu ma ma liếc mắt liền thấy trên cổ nàng lấm tấm vài dấu hồng ám muội, lập tức trong lòng vui mừng khôn tả. Bàn tay thô ráp cũng nhiệt tình kéo tay Tống Uyển Ngưng, giọng nói càng thêm thân thiết:
“Ngũ cô nương thật có phúc khí. Về sau trong hầu phủ nhất định có chỗ đứng. Mau, theo lão thân đi gặp thiếu phu nhân.”
Triệu ma ma tuy là người thân tín bên cạnh Tống Thanh Di nhưng cũng là kẻ tinh mắt thức thời. Nay thấy việc mà Tống Thanh Di chưa làm được lại bị Tống Uyển Ngưng xoay chuyển, trong lòng khó tránh khỏi tính toán.
Người này biết đâu ngày sau có thể một bước lên trời? Vậy thì nịnh bợ sớm vẫn hơn.
Tống Uyển Ngưng đi theo phía sau, trong lòng thầm thở phào.
Có lẽ… đã lừa qua được một bước rồi.
Hai người vòng trái rẽ phải, cuối cùng tới một rừng trúc nhỏ, trong đình có một nữ tử vận xiêm y ung dung, khí chất đoan trang quý khí, thần thái thong dong.
Tống Uyển Ngưng cúi đầu bước lên hành lễ:
“Gặp qua đích tỷ.”
Triệu ma ma ghé sát, thì thầm vài câu bên tai Tống Thanh Di.
Chỉ thấy đáy mắt nàng thoáng chốc hiện lên một tầng âm u tối tăm.