Nữ tử kia che ngực, phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm.

Triệu ma ma vẫn giữ vẻ trấn định, phất tay ra hiệu cho hạ nhân đến nâng người đi. Sau đó quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn Tống Uyển Ngưng, khẽ nói:

"Ngũ cô nương, mau vào đi thôi."

"Phanh!"

Trong phòng lại vang lên một trận âm thanh đổ vỡ loảng xoảng.

Tống Uyển Ngưng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt e ngại nhìn cánh cửa phòng rộng mở phía trước. Nàng đối với vị tỷ phu này cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ từng gặp qua một lần. Khi ấy Hạ Dục Chương vẫn là bậc công tử ôn nhuận như ngọc, nói năng ôn hòa, tuyệt không có chút thô bạo.

Nhưng hiện tại…

Nghĩ lại tư thế lúc nãy hắn ném người, nếu nàng bước vào, sợ là muốn mất mạng.

"Ngươi còn do dự gì nữa. Thiếu phu nhân có căn dặn, chớ quên"

Còn chưa kịp phản ứng, Tống Uyển Ngưng đã bị Triệu ma ma đẩy mạnh vào trong.

Tức thì một mùi hương Phật nhàn nhạt xông vào mũi, là thứ hương chỉ có khi tăng nhân nhập định mới thắp. Phật hương thanh đạm, mang theo thệ nguyện "Tu giới, định, tuệ, diệt tham, sân, si" cao xa.

Chỉ là…

Trong phòng ngoài Phật hương, dường như còn phảng phất một loại hương khí kỳ dị.

Tống Uyển Ngưng dè dặt bước vào, liền thấy một nam tử mặc tăng bào ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay lần chuỗi Phật châu, dáng người thẳng tắp.

Nàng nuốt nước bọt, giọng run run:

“Tỷ… tỷ phu?”

Không thấy đối phương phản ứng, nàng rón rén tiến thêm vài bước. Qua lớp tăng bào buông lỏng, có thể thấy mơ hồ thân thể cường tráng hữu lực, nàng lập tức đỏ mặt quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng.

Ngẩng đầu nhìn lên, ngay chính đường là tượng Phật từ bi đang dõi mắt nhìn xuống.

Tội lỗi! Nàng lại phải làm chuyện này ngay trước mặt Phật tổ…

"Tỷ, tỷ phu? Ngươi… có nghe thấy không?"

Tống Uyển Ngưng dè dặt đưa tay định chạm nhẹ vào người kia, nào ngờ tay chưa kịp chạm đến liền bị một bàn tay to mạnh mẽ bắt lấy.

Nàng sững người ngẩng đầu nhìn lên, lại đối diện một đôi con ngươi đỏ rực như thú dữ…

Hạ Dục Chương vốn đang nhập định đả tọa, cưỡng ép áp chế dục niệm trong cơ thể. Bất ngờ bị hạ dược vốn đã khó nhịn, lại thêm một đạo thanh âm mềm mại vọng đến khiến Phật tâm lay động, dục hỏa bừng cháy.

Lại thêm một mùi hương kỳ dị không biết từ đâu thoảng tới, từng đợt dồn dập như ma dẫn lối, khiến hắn triệt để thất thủ.

Hắn đột ngột xoay người, đem nữ tử áp chế dưới thân, một tay xé toạc y phục trước ngực nàng.

Hương thơm lại càng thêm nồng đậm.

Tống Uyển Ngưng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi đến vậy. Nàng vốn nghĩ mình còn phải cố sức dụ dỗ, tỉ tê mời gọi, nào ngờ… Phật tâm này cũng chẳng phải quá kiên cố.

Thế nhưng...

"Ai cho ngươi vào đây. Cút đi"

Bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, Hạ Dục Chương giật mình tỉnh lại, che đầu nhảy lùi về phía đệm hương bồ, ngồi xếp bằng, tay siết chặt chuỗi Phật châu, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống.

Hắn đang cực lực áp chế.

Tống Uyển Ngưng trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhớ lại nữ tử bị ném ra lúc nãy, trong lòng đã hiểu bảy tám phần, thì ra Hạ Dục Chương bị người hạ xuân dược.

Nàng nhanh chóng đi tới án thờ, lấy một nhúm tro hương, lại từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ đổ vào đó vài giọt chất lỏng.

“Tỷ phu, mau uống cái này"

Hạ Dục Chương mở đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn nàng, ánh mắt như muốn thiêu đốt.

Nữ nhân này… hương thơm trên người nàng khiến hắn suýt nữa mất trí.

“Cút… đi"   


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play