Không thể không nói, khi nhìn thấy Nghiêu Nghiêu, Hạ Lão hầu gia trong lòng cũng không khỏi chấn động. Đứa nhỏ này cùng nhi tử của mình lớn lên thật sự quá giống, không thể nói là giống nhau như hai giọt nước nhưng chỉ riêng khí chất ấy đã đủ để người ta phải động lòng.
Dù thân thể Hạ Lão hầu gia hiện giờ còn có chút suy yếu, nhưng đại nạn không chết, tâm trạng của ông cũng đã tốt lên không ít. Ông giơ ngón tay chỉ về phía Nghiêu Nghiêu, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười:
“Không cần nằm bò ở cửa, mau vào đi, tiến vào đây, để ta nhìn con cho rõ hơn.”
Nghiêu Nghiêu rõ ràng không quá thân mật với Hạ Lão hầu gia, cả người co rụt lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía mẫu thân của mình, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Tống Uyển Ngưng quay đầu nhìn về phía Hạ Lão hầu gia rồi lại nhìn về phía hài tử, không khỏi nhíu mày.
“Mặc kệ con có muốn vào hay không, khi trưởng bối nói chuyện với con, con phải đáp lại, đó là lễ phép cơ bản, nhớ chưa?" Lời nói của Tống Uyển Ngưng mang theo chút chỉ trích nhẹ, Nghiêu Nghiêu cúi đầu, có vẻ rất ủy khuất, sau một hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu, như thể trả lời.
Hạ Lão hầu gia không hề để tâm đến tình huống ấy mà vẫn tiếp tục trêu đùa Nghiêu Nghiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play