“Khụ khụ khụ khụ…” Một trận ho khan kịch liệt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Hạ Dục Chương vội vàng bước tới, cẩn thận đỡ Hạ lão hầu gia vừa tỉnh lại, lấy thêm một chiếc gối kê sau lưng cho ông.
“Phụ thân, cuối cùng người cũng đã tỉnh" Trong mắt Hạ Dục Chương ánh lên tia lệ quang, vừa nói vừa siết chặt tay phụ thân.
Hạ lão hầu gia trông thấy nhi tử, trong lòng cũng không khỏi kích động:
"Dục Chương, vi phụ thật không ngờ đời này còn có thể gặp lại ngươi một lần. Khi té xỉu, ta còn tưởng lần này e rằng phải biệt ly dương thế, từ đây phụ tử đôi ngả âm dương…” Nói đến chỗ thương tâm, thanh âm Hạ lão hầu gia cũng nghẹn ngào.
Chốc lát sau, ông ngẩng đầu, cảm khái: “Xem ra ông trời vẫn thương ta, lại để ta có thể kéo dài hơi tàn. Đợi thân thể khôi phục, nhất định phải đến Thiên Vân tự ăn chay lễ Phật, tạ ơn trời đất.”
Hạ Dục Chương tâm tình thư thái, thấy phụ thân lại bắt đầu nhắc tới chuyện thần Phật, cũng không khỏi lắc đầu cười khổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play