Hai người ngồi đối diện nhau, khoảng cách gần trong gang tấc. Nhưng giữa bọn họ lại lặng im, không ai mở miệng, tựa hồ khoảng cách ấy cũng xa vời vợi.
Hạ Dục Chương vốn không thích bầu không khí đè nén như vậy, bèn dứt khoát đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tống Uyển Ngưng:
"Đáp ứng ta, có thể hay không... vì ta mà lưu lại? Ta biết đệ đệ nàng vốn vì muốn tốt cho nàng và Nghiêu Nghiêu mới đề nghị rời xa kinh thành, tránh chốn thị phi. Chỉ là... khi các người rời đi rồi, có từng nghĩ đến còn có một người phải cô độc ở lại nơi này? Người ấy chính là ta."
Tống Uyển Ngưng ngẩng đầu, trong ánh mắt loáng thoáng gợn sóng, một tia xúc động lướt qua thật nhanh rồi lại khẽ thở dài, lộ ra vài phần chột dạ:
"Dù sao ta cảm thấy, chỉ cần có thể bảo đảm an nguy của Nghiêu Nghiêu, làm chuyện gì cũng đều đáng giá."
"Vậy nên vì sự an toàn của hài tử, ngay cả phu quân nàng cũng có thể bỏ mặc? Cá và tay gấu thật sự không thể cùng lúc giữ được?"
Tống Uyển Ngưng gắt gao cắn môi, trong lòng ngổn ngang ngàn vạn lời muốn nói, nhưng rốt cuộc không biết nên bắt đầu từ đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT