Bước chân dừng lại, tim Hạ Dục Chương phảng phất như lỡ mất một nhịp. Hắn hơi nhíu mày, trong lòng ngổn ngang, rất muốn lập tức xông vào đại sảnh cùng Tống Tấn Chi lý luận.
Tống Uyển Ngưng là thê tử của hắn, Nghiêu Nghiêu cũng là cốt nhục của hắn, cho dù sau này lựa chọn sinh hoạt ra sao, cũng nên do chính hắn cùng nàng quyết định.
Tuy Tống Tấn Chi là đệ đệ của Tống Uyển Ngưng, nhưng cứ như vậy khuyên tỷ tỷ rời khỏi hầu phủ, khiến phu thê hai người ly tán, chẳng phải có chút ý bẻ gãy uyên ương?
“Suy nghĩ của ngươi, ta hiểu,” giọng Tống Uyển Ngưng mang theo vài phần do dự, từ trong đại sảnh chậm rãi truyền ra, “Chỉ là, từ khi ta tiến vào kinh thành đến nay, kỳ thực hắn cũng đã trong âm thầm giúp ta rất nhiều, không phải hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.”
Tống Tấn Chi cũng không chịu buông lời khuyên, lại nói:
“A tỷ, chỉ dựa vào giúp đỡ thì chưa đủ. Ngươi có từng nghĩ, vì cớ gì từ lúc vào kinh đến nay, các loại tai họa ùn ùn kéo tới? Ngươi thực sự cho rằng tất cả chỉ bởi ngươi thời vận không tốt thôi sao?”
“Hà tất phải tự lừa mình dối người? Tính cách của chúng ta vốn không hợp với nơi quyền mưu rối ren này. Ngươi với ta đều thích cuộc sống tự do, thẳng thắn, mà loại sinh hoạt ấy, tỷ phu lại không thể cho ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT