Sáng hôm ấy, trời mưa.

Không phải là cơn mưa lớn dữ dội như giông mùa hạ, cũng chẳng phải mưa phùn lất phất như tiết trời đầu xuân. Mà là một cơn mưa rả rích, kéo dài như thể chẳng có hồi kết. Mưa thấm vào những viên gạch đỏ nơi sân trường, lặng lẽ ngấm vào lòng đất rồi bốc hơi thành làn sương nhè nhẹ, phủ mờ cả lối đi dẫn vào lớp học.

Nhật Hạ đứng dưới mái hiên, tay cầm ô, lặng lẽ nhìn những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay mình. Lạnh. Nhưng lại là cái lạnh rất thật – khiến người ta cảm nhận rõ ràng rằng mình đang tồn tại giữa một buổi sáng chậm rãi của tháng mười.

Khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu buổi học bắt đầu, cô chậm rãi bước vào lớp. Như thường lệ, Nhật Hạ ngồi vào chỗ cũ – bàn gần cửa sổ, sát hàng cuối. Đây là vị trí yêu thích của cô, nơi có thể nhìn thấy bầu trời mỗi khi ngẩng đầu lên, nơi những tia nắng buổi trưa thường len lỏi vào kẽ tóc.

Lớp học dường như có điều gì đó khác thường. Những bạn nữ ngồi trước xôn xao thì thầm với nhau, một vài ánh mắt cứ hướng lên bảng như đang chờ đợi điều gì. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì giọng cô chủ nhiệm vang lên, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ để lớp học lập tức yên ắng:

– Cả lớp trật tự nào. Hôm nay lớp mình có bạn học sinh mới.

Câu nói đơn giản ấy khiến Nhật Hạ khẽ ngẩng đầu lên. Từ cửa lớp, một cậu con trai bước vào. Đồng phục học sinh chỉnh tề, balô khoác hờ trên vai. Cậu ấy cao hơn so với các bạn nam trong lớp, dáng người gầy, mái tóc đen hơi dài che nhẹ trán. Gương mặt không biểu cảm nhiều, đôi mắt sâu và trầm – ánh nhìn lạnh lùng nhưng lại mang một nỗi buồn khó gọi thành tên.

Cô chủ nhiệm mỉm cười:

– Đây là Minh Triết, chuyển từ Hà Nội vào. Từ hôm nay, em sẽ học cùng lớp 11A2 với chúng ta.

Minh Triết khẽ gật đầu chào, giọng nói trầm ấm nhưng không quá rõ ràng:

– Chào các bạn. Mong được giúp đỡ.

Một vài tiếng xì xào rộ lên, đặc biệt từ phía các bạn nữ. Nhật Hạ nhìn cậu trong giây lát. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau, cô lại thấy lòng mình… chênh vênh một nhịp.

Không phải vì vẻ ngoài ưa nhìn. Mà là vì trong ánh mắt ấy – có một điều gì đó khiến cô nhớ đến chính mình.

Cô chủ nhiệm đảo mắt nhìn quanh lớp rồi dừng lại nơi bàn Nhật Hạ:

– Em ngồi tạm ở chỗ trống bên cạnh Nhật Hạ nhé. Bạn ấy sẽ hướng dẫn em một số nội quy lớp.

Minh Triết bước về phía cuối lớp, kéo ghế ngồi xuống cạnh Nhật Hạ mà không nói gì thêm. Không gian giữa hai người lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng. Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài hiên và tiếng phấn lạo xạo trên bảng là còn tiếp tục vang lên đều đặn.

--

Cả buổi sáng hôm ấy trôi qua như thế – không lời chào, không câu hỏi, không ánh nhìn trao đổi. Nhật Hạ không phải người chủ động bắt chuyện, còn Minh Triết dường như cũng không phải kiểu người muốn giao tiếp. Vậy nên giữa họ chỉ là khoảng im lặng xen lẫn tiếng giảng bài đều đều và vài tiếng thở dài của những bạn phía trước vì… bài kiểm tra đột xuất.

Nhưng đôi khi, trong lúc viết bài, Nhật Hạ cảm nhận được – cậu bạn bên cạnh đang nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Như thể… cậu đang tìm kiếm điều gì đó giữa màn mưa trắng xóa.

Giờ ra chơi, lớp ồn ào hẳn lên. Những tiếng nói chuyện râm ran, tiếng cười vang vọng, tiếng kéo ghế và mở hộp bento. Nhật Hạ vẫn ngồi yên, định sẽ lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi vài dòng cảm nghĩ về buổi sáng mưa, thì bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh:

– Bạn viết gì vào cuốn sổ đó?

Cô giật mình, hơi lúng túng khép sổ lại. Minh Triết đang nhìn cô, ánh mắt không sắc sảo, cũng không lạnh nhạt – chỉ là… trầm và lặng.

– À… – Nhật Hạ ấp úng – Mình… mình viết thư. Nhưng là thư… không gửi.

Cậu khẽ nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì:

– Không gửi à? Thế thì viết cho ai?

Nhật Hạ mím môi một chút rồi cười nhẹ:

– Không ai cả. Mình viết cho chính mình. Có những điều không thể nói ra… nhưng viết xuống thì dễ hơn.

Minh Triết không nói gì, chỉ gật đầu khẽ như thể đã hiểu. Và chính sự im lặng ấy khiến Nhật Hạ thấy nhẹ lòng. Không phải ai cũng hiểu được những điều như thế – càng không dễ để tìm được người không hỏi quá nhiều.

– Bạn là người đầu tiên hỏi mình điều đó – cô nói nhỏ, gần như một lời tự thú.

Minh Triết nhìn cô, nửa giây sau mới đáp:

– Vì mình cũng từng viết… những bức thư không ai đọc.

--

Chiều hôm đó, Nhật Hạ quay lại góc sân sau. Mưa đã ngừng nhưng bầu trời vẫn xám màu, gió nhẹ lùa qua tóc khiến cô hơi rùng mình. Cô mở hộp thư gỗ, đặt vào đó một tờ giấy mới.

Nhưng lần này, nét chữ có phần do dự hơn mọi khi:

"Hôm nay mình gặp một người có đôi mắt buồn. Một người ít nói nhưng lại khiến mình thấy như được lắng nghe. Mình không chắc điều này có ý nghĩa gì… chỉ là… lần đầu tiên, mình thấy có ai đó hiểu được cảm giác viết một lá thư mà không cần hồi âm."

Cô gập thư lại, đặt vào trong hộp, rồi lặng lẽ rời đi.

Cô không biết, rằng chỉ vài ngày sau, một cơn gió bất ngờ sẽ khiến một lá thư bên trong bị thổi bay ra ngoài. Và người đầu tiên nhặt được… chính là Minh Triết.

Nhưng đó là chuyện của về sau.

Hiện tại, buổi chiều vẫn lặng lẽ trôi đi, và hộp thư cũ kỹ kia vẫn ở nguyên vị trí – như thể đang chờ đợi một điều gì đó sắp sửa bắt đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play