Ánh mắt của mọi người trong phòng đều đồng loạt dời theo.
Phương Vinh Bác “di” một tiếng, đi tới cầm chiếc túi lên xem xét, rồi hỏi Chu Doanh Đình: “Đây không phải túi của em đúng không?”
Chu Doanh Đình lắc đầu: “Không phải, em không có cái túi nào nhỏ như vậy.”
Vẻ mặt cô cũng lộ ra vài phần khác thường, phong cách chiếc túi này có vẻ trẻ trung, không phù hợp với thân phận của mẹ Quý, đương nhiên cũng không thể nào là của bà được.
Trong nhà tự dưng lại có thêm một chiếc túi xách nữ, cô không phải không có suy đoán.
Phương Vinh Bác tiện tay đặt chiếc túi trở lại chỗ cũ, nói nhẹ như không: “Vậy chắc là của Tiểu Ngô rồi, cô ấy vừa mang cho anh một tập tài liệu. Lúc đi chắc là quên mất, ngày mai em đi làm mang qua cho cô ấy đi.”
Lời này nói ra, Quý Dư Tích thậm chí có chút khâm phục anh ta.
【 Nói dối mà mặt không đổi sắc, đúng là trâu bò thật, tố chất tâm lý này thảo nào có thể giết vợ. 】
Mẹ Quý vốn thấy anh ta thản nhiên như vậy, cũng có chút nghi ngờ liệu bồ nhí có phải đã đi rồi không. Nghe con trai út nói thế, bà không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play