Tối hôm đó, Nguyên Tử Tịch vẫn không ở lại nhà họ Quý.

Sau khi Quý Dư Thận nói với cô ta rằng ngày mai anh sẽ đi kiểm tra sức khỏe, cô ta liền hoảng hốt tìm một cái cớ rồi trốn đi.

Quý Dư Thận cũng không ngăn cản, thậm chí sắc mặt cũng không có thay đổi rõ rệt.

Có lẽ những cảm xúc của anh, trong lúc ngồi yên lặng trên lầu tìm báo cáo, đã được tiêu hóa hết rồi.

Mẹ Quý lại vô cùng tức giận, kéo Quý Dư Thận nói chuyện cả buổi.

Trước đây, Quý Dư Tích cũng không biết báo cáo về việc anh cả không thể sinh con là do Nguyên Tử Tịch động tay chân.

Lúc cậu tra lại tình tiết truyện, không có phần giải thích chi tiết này, dù sao thì nhà họ Quý cũng chỉ là nhân vật làm nền trong câu chuyện đó.

Cậu chỉ biết, trong câu chuyện đó có một câu thế này: Quý Dư Thận cho đến tận cuối cùng cũng không biết, rằng việc anh kết hôn nhiều năm không có con là do người vợ đã bỏ rơi anh không thể sinh dục, chứ không phải do chính anh.

Không ngờ một câu nói này lại ẩn chứa bí mật như vậy.

Nhưng lúc Nguyên Tử Tịch nói năng không lựa lời vừa rồi, đã nhắc đến tên một người phụ nữ là Mộ Đồng, cậu cảm thấy cái tên này rất quen tai. Theo cách nói của Nguyên Tử Tịch, giữa anh cả và Mộ Đồng dường như có một câu chuyện nào đó, hơn nữa mẹ Quý hình như cũng từng nói, là Nguyên Tử Tịch đã chen vào hôn sự của anh cả.

Lẽ nào đối tượng kết hôn ban đầu của anh cả chính là người tên Mộ Đồng này?

Quý Dư Tích lấy cớ về phòng rồi bắt đầu tìm kiếm thông tin về Mộ Đồng.

【 Hóa ra là có chuyện như vậy à, anh cả đáng thương quá. 】

Ba mẹ Quý và Quý Dư Thận cùng lúc nhìn về phía phòng cậu, rốt cuộc là chuyện gì thì nói ra đi chứ.

Ba Quý hôm nay ở công ty làm việc cả ngày, về đến nhà mới biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Ông lúc thì tức giận, lúc lại vui mừng, cảm xúc biến động cực lớn.

Bị mẹ Quý lườm một cái, ông mới cảm khái nói: “Nếu không phải nhờ tiếng lòng của Tích Bảo, cả nhà chúng ta vẫn còn bị cô ta lừa gạt. Tội nghiệp thằng cả vì chuyện này mà tự ti bao nhiêu năm, nội tâm chắc hẳn đã bị dày vò biết bao nhiêu.”

Quý Dư Thận nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu: Hả? Cũng không đến mức đó đâu, cảm ơn.

Ba Quý lại nói: “Sau này ba nhất định sẽ canh chừng Tích Bảo, không rời nửa bước.”

Mẹ Quý dở khóc dở cười: “Ông nói mê sảng gì vậy?”

Ba Quý lại nghiêm túc suy nghĩ: “Công ty giao cho thằng cả ba rất yên tâm. Thằng hai chỉ mê mẩn nghiên cứu đề tài của nó, cứ để nó tiếp tục học đi. Tích Bảo còn nhỏ, ở nhà chơi hai năm rồi đi làm là được. Ba sẽ ở nhà, làm thần hộ mệnh cho nó.”

Nói đến đây, mẹ Quý nhớ ra một chuyện, hỏi: “Tích Bảo đúng là còn nhỏ, ông nói xem nó có nên đi học lại không?”

Ba Quý suy nghĩ một lát, trả lời: “Thôi, nó không phải là người có khiếu học hành.”

Mẹ Quý nghẹn lời, lại nhìn về phía phòng Quý Dư Tích, không thể phản bác.

……

Ngày hôm sau, Quý Dư Thận nhịn đói chuẩn bị đến bệnh viện làm kiểm tra. Quý Dư Tích đảo mắt lia lịa, giơ tay tỏ ý mình cũng cần kê ít thuốc.

Mẹ Quý vội hỏi: “Tích Bảo không khỏe chỗ nào?”

Quý Dư Tích bịa ngay tại chỗ: “Hai ngày nay con thấy dạ dày không ổn lắm.”

Mẹ Quý vừa nghe liền sốt sắng, vội nói: “Dạ dày không khỏe sao không gọi bác sĩ Ngụy đến xem?”

Nói rồi bà định gọi điện thoại cho bác sĩ Ngụy.

Vẫn là ba Quý nhanh trí, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Quý Dư Tích, ông vội ngăn động tác của mẹ Quý lại, rồi nói: “Bác sĩ Ngụy còn phải lo chuyện kiểm tra sức khỏe cho Dư Thận, làm gì có thời gian đến khám cho Tích Bảo. Hay là cả nhà chúng ta cùng đến bệnh viện một chuyến đi, cũng kê cho em ít thuốc bổ.”

Nói xong, ông còn nháy mắt lia lịa, mẹ Quý lập tức hiểu ý, nói ngay: “Được thôi, vậy chúng ta cùng đi.”

Quý Dư Thận cạn lời nhìn ba mẹ, biết rõ họ muốn đến bệnh viện hóng chuyện nhưng lại không thể ngăn cản, đành phải đi trước ra gara lấy xe.

Quý Dư Tích nhìn bóng lưng anh cả, nói giọng vô tội:

【 Anh cả có vẻ không vui lắm thì phải. 】

Đây đúng là lời vô nghĩa, khi đối tượng hóng chuyện của người khác biến thành chính mình, ai mà vui cho nổi?

Bước chân Quý Dư Thận hơi khựng lại, rồi lại như không có chuyện gì mà đi tiếp về phía trước.

Cả nhà cùng nhau đến chi nhánh bệnh viện Quý Khang gần nhà, ba mẹ Quý và Quý Dư Tích đều không nhắc đến chuyện khám bệnh, chỉ một mực đi theo Quý Dư Thận.

Quý Dư Thận bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn họ, cầu xin: “Ba, mẹ, để con đi làm kiểm tra trước được không?”

Nghĩ đến việc anh phải đến khoa nam học, đúng là không thích hợp để cả đám người đi theo, ba Quý có chút ngượng ngùng, dặn dò: “À này thằng cả, con làm xong kiểm tra nhớ gọi điện thoại báo cho ba mẹ nhé, ba mẹ đến phòng thuốc kê ít thuốc trước.”

Quý Dư Tích còn thầm tiếc nuối trong lòng:

【 Mình muốn nghe xem bác sĩ nói thế nào, chắc chắn rất đặc sắc. 】

Quý Dư Thận: “……”

Anh tức đến đau cả răng.

Ba Quý thấy sắc mặt con trai cả không tốt, vội kéo cậu con út đi.

Kết quả cả nhóm còn chưa đến phòng thuốc, đã bị bảo vệ bệnh viện nhận ra, sau đó một cuộc điện thoại được gọi đến cho Viện trưởng Chu.

Chẳng mấy chốc, Viện trưởng Chu dẫn một đám người đi tới, ba mẹ Quý và Quý Dư Tích nhanh chóng được mời vào văn phòng viện trưởng.

Viện trưởng Chu vô cùng kích động, luôn miệng gọi “Tổng giám đốc Quý”, khiến Quý Dư Tích bắt đầu nghi ngờ vị viện trưởng này có phải dựa vào tài nịnh bợ mà leo lên chức không.

Sau khi hàn huyên xong, ba Quý đuổi hết những người khác đi, chỉ giữ lại Viện trưởng Chu để nói chuyện.

Quý Dư Tích lúc này mới biết Viện trưởng Chu vốn là một sinh viên được ba Quý tài trợ, sau khi tốt nghiệp được ba Quý sắp xếp làm việc tại bệnh viện nhà mình, nhiều năm qua vẫn luôn cần cù chăm chỉ. Đến khi chi nhánh được thành lập, ông liền trở thành viện trưởng chi nhánh.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Viện trưởng Chu cuối cùng cũng nhớ ra hỏi gia đình ba Quý đến bệnh viện làm gì, có phải có ai bị ốm không.

Tình hình của Quý Dư Thận không nhiều người biết, ba Quý cũng không muốn nói linh tinh trước khi mọi chuyện rõ ràng, chỉ nói mình tiện đường qua đây kê ít thực phẩm chức năng.

Viện trưởng Chu vội nói: “Chút chuyện nhỏ này không cần ngài phải đích thân đến đâu ạ, lát nữa tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Ngụy, kê xong sẽ sắp xếp người mang đến tận nhà cho ngài.”

“Cũng được, kê thuốc gì thì cứ tính vào tài khoản của tôi là được.” Ba Quý đáp.

Viện trưởng Chu hiểu tính ông, cũng không từ chối, liền nhận lời.

Ba Quý liếc nhìn Quý Dư Tích, cố tình hỏi cậu: “Tích Bảo có muốn lấy ít thuốc trị dạ dày không?”

Quý Dư Tích nói dạ dày không khỏe vốn chỉ là cái cớ, vừa nghe phải lấy thuốc liền nói ngay: “Không cần đâu ạ, con bây giờ thấy khỏe re rồi.”

Viện trưởng Chu cười tủm tỉm nhìn Quý Dư Tích, nói với ba Quý: “Trẻ con đứa nào cũng sợ uống thuốc, hay là để tôi kê đơn, đi truyền hai chai nước là được rồi.”

Quý Dư Tích: “???”

Cậu vội vàng xua tay: “Không cần đâu Viện trưởng Chu, con thật sự không sao cả, lúc trước chắc là ảo giác thôi ạ.”

Ngay giây tiếp theo, cả phòng đều bật cười, Quý Dư Tích lúc này mới nhận ra Viện trưởng Chu đang trêu mình.

Quý Dư Tích: ╭(╯^╰)╮

Cậu dỗi rồi.

Đúng lúc này, Quý Dư Thận gọi điện thoại cho ba Quý, người nhà họ Quý đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt sốt ruột không chờ nổi.

Hành động này làm Viện trưởng Chu có chút ngơ ngác, ông cũng đứng dậy, ngơ ngác nhìn mọi người, hỏi: “Tổng giám đốc Quý, có việc gì ạ?”

Ba Quý nói hàm hồ: “Có chút chuyện nhỏ.”

Quý Dư Thận ở đầu dây bên kia nghe thấy, lại nói: “Ba, Viện trưởng Chu có ở đó không ạ? Hay là mời cả Viện trưởng Chu đi cùng luôn đi, con đang ở khoa phụ sản.”

Vốn đang làm kiểm tra ở khoa nam học, lúc này lại đến khoa phụ sản. Ba Quý sững sờ, nhận thấy chuyện này không đơn giản, lập tức nói với Viện trưởng Chu: “Viện trưởng Chu nếu không bận, cùng qua đó xem sao đi.”

Viện trưởng Chu đang cầu còn không được, cả nhóm người vội vã đi đến khoa phụ sản.

Vừa lên đến tầng, họ liền thấy một đám người đang bu quanh cửa một phòng làm việc, cửa phòng đóng kín, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động bên trong.

Viện trưởng Chu mặt hơi mất tự nhiên, lúc này ông ít nhiều cũng đoán ra được phần nào, chắc chắn là công tác của bệnh viện có sai sót, nên Tổng giám đốc Quý và gia đình mới đến đông đủ như vậy. Lại thấy một đám bác sĩ và y tá khoa phụ sản không làm việc mà lại tụ tập hóng chuyện, sắc mặt ông càng thêm khó coi, lập tức quát lớn: “Còn không đi làm việc đi, tụ tập ở đây ra thể thống gì!”

Đám bác sĩ và y tá kia “vèo” một cái liền giải tán hết.

Viện trưởng Chu tiến lên một bước mở cửa, mời ba mẹ Quý và Quý Dư Tích vào.

Trong phòng làm việc, Quý Dư Thận đang ngồi ngay ngắn trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh thấy người nhà họ Quý và Viện trưởng Chu bước vào, mới đứng dậy đứng sang một bên, không nói gì.

Người đang khiển trách người khác ở phía bên kia là chủ nhiệm khoa, họ Vương. Thấy mọi người đi vào, bà lập tức xấu hổ cúi đầu, lên tiếng xin lỗi trước: “Tổng giám đốc Quý, Quý phu nhân, Viện trưởng Chu, vấn đề của khoa chính là vấn đề của tôi, tôi thật sự xin lỗi Tổng giám đốc Thận.”

“Không, Tổng giám đốc Quý, không liên quan đến chủ nhiệm Vương, là lỗi của tôi.”

Nữ bác sĩ đang đứng quay lưng về phía mọi người trước mặt chủ nhiệm Vương lúc này mới lên tiếng.

Quý Dư Tích từ lúc vào cửa đã quan sát cô ta, cho đến bây giờ cô ta nói xong, quay người lại đối mặt với mọi người mới nhìn rõ mặt, không quen biết, chỉ cảm thấy hơi quen mắt.

Viện trưởng Chu tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là công tác của bệnh viện đã xảy ra vấn đề. Ông mời mọi người ngồi xuống trước, rồi nói với ba Quý: “Tổng giám đốc Quý, tôi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hay là để họ nói rõ tình hình trước, chúng ta hẵng xử lý?”

Ba Quý lúc này cũng đang mơ hồ, ông đại khái biết Nguyên Tử Tịch đã động tay chân vào báo cáo kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân của Dư Thận, nhưng lại không biết chi tiết cụ thể, vì vậy theo bản năng liếc nhìn Quý Dư Thận một cái.

Quý Dư Thận khẽ gật đầu, ba Quý liền nói: “Vậy nói đi.”

Viện trưởng Chu nhìn chủ nhiệm Vương, nói: “Nếu là vấn đề của khoa các cô, chủ nhiệm Vương cô nói đi.”

Chủ nhiệm Vương lên tiếng, có chút oán hận lườm nữ bác sĩ kia một cái, rồi mới nói: “Hơn ba năm trước, Tổng giám đốc Thận và cô Nguyên đến bệnh viện chúng ta làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, do bác sĩ Nguyên và cô Nguyên là họ hàng, nên các hạng mục kiểm tra tương đối riêng tư liền do cô ấy phụ trách. Không ngờ cô ấy lại to gan lớn mật, cấu kết với bác sĩ bên khoa nam học, lén lút làm sai lệch báo cáo của Tổng giám đốc Thận và cô Nguyên.”

Nữ bác sĩ này cũng họ Nguyên.

Quý Dư Tích bừng tỉnh, thảo nào cậu thấy hơi quen mắt. Cô ta là chị họ của Nguyên Tử Tịch, hình như tên là Nguyên Tử Tinh thì phải, hai người tuổi tác xấp xỉ, tình cảm cũng không tệ.

Chủ nhiệm Vương nói sơ qua xong, lại bảo Nguyên Tử Tinh tự thuật chi tiết.

Nguyên Tử Tinh cúi đầu, sắc mặt xám xịt. Cô ta nhẹ giọng nói: “Lúc đó kết quả của Tử Tịch ra trước, tôi phát hiện cả đời này nó rất khó có thai, liền lén đến khoa nam học hỏi kết quả của Tổng giám đốc Thận, biết được Tổng giám đốc Thận không có vấn đề gì. Tôi lo lắng Tổng giám đốc Thận sẽ vì chuyện này mà hủy hôn với Tử Tịch, vừa hay bên đó có một bác sĩ khá thân với tôi, tôi liền nhờ anh ta giúp sửa đổi kết quả báo cáo của hai người, đổ trách nhiệm không thể sinh con cho Tổng giám đốc Thận. Chuyện này Tử Tịch không hề hay biết, tất cả đều là lỗi của một mình tôi.”

Quý Dư Tích khịt mũi coi thường:

【 Nguyên Tử Tịch không biết á, có khả năng không? E rằng hôm qua nhà họ Nguyên đã bàn bạc xong xuôi, đẩy Nguyên Tử Tinh ra chịu tội thay, để phủi sạch quan hệ cho Nguyên Tử Tịch rồi! 】

Ba Quý thầm gật đầu, hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Không ngờ nhà họ Quý tôi lại nuôi một con chó biết cắn lại chủ nhà.”

Sắc mặt Nguyên Tử Tinh lại càng tái thêm vài phần.

Việc kinh doanh của nhà họ Nguyên mấy năm nay hoàn toàn dựa vào các đơn hàng của nhà họ Quý mới có thể tồn tại, nếu nhà họ Quý không còn nâng đỡ nhà họ Nguyên nữa, chuỗi vốn của nhà họ Nguyên sẽ đứt gãy ngay lập tức.

Chính vì không thể đắc tội với nhà họ Quý, nên cô ta mới bằng lòng chịu tội thay cho Nguyên Tử Tịch, chỉ cần có thể giữ được Nguyên Tử Tịch, thì nhà họ Nguyên và nhà họ Quý vẫn là quan hệ thông gia, chuyện làm ăn vẫn còn đường cứu vãn.

Quý Dư Thận cho đến lúc này mới mở miệng nói: “Chuyện này cô muốn nhận tội thay thì cứ nhận đi, nhưng tôi nói cho cô biết, cô gánh không nổi đâu. Phiền cô chuyển lời đến Nguyên Tử Tịch, giấc mộng nên tỉnh rồi.”

Thái độ của Quý Dư Thận rất rõ ràng, lời nói ra cũng lạnh lùng sắc bén. Nguyên Tử Tinh nghe rất rõ. Cô ta suy sụp lùi về sau một bước, vịn vào bàn làm việc với vẻ mặt tuyệt vọng. Không ngờ Nguyên Tử Tịch kết hôn ba năm mà lại vô dụng đến thế, không hề gây dựng được chút tình nghĩa vợ chồng nào với Quý Dư Thận.

Viện trưởng Chu trợn mắt há mồm.

Tuy nói là chuyện nhà của nhà họ Quý, nhưng dù sao cũng là do bác sĩ của bệnh viện làm sai lệch báo cáo, mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Người thừa kế tập đoàn Quý thị, cậu cả nhà họ Quý không thể sinh con, chuyện hoang đường như vậy mà cũng dám bịa ra, ông không hiểu nổi nhà họ Nguyên sao lại dám làm thế!

Nói câu khó nghe, lỡ như cậu cả nhà họ Quý ngoại tình, có con riêng bên ngoài, thì lời nói dối này còn che giấu được không?

Nhà họ Nguyên tự tìm đường chết thì thôi đi, lại cố tình liên lụy đến bệnh viện.

Viện trưởng Chu đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy, cúi gập người thật sâu trước mặt ba mẹ Quý.

Ba Quý đưa tay đỡ ông dậy, nói: “Chuyện này không liên quan đến ông.”

Viện trưởng Chu vô cùng xấu hổ, nói: “Tôi biết Tổng giám đốc Quý khoan dung độ lượng, nhưng dù sao cũng là bác sĩ của tôi không có y đức, phạm phải sai lầm như vậy. Tổng giám đốc Quý, Tổng giám đốc Thận, tôi và các đồng nghiệp trong bệnh viện xin chịu mọi hình thức xử lý, không một lời oán thán.”

Quý Dư Thận liếc nhìn ba mẹ, thấy họ đồng ý để mình xử lý, liền nói: “Viện trưởng Chu khách sáo rồi, xã hội pháp trị chúng ta không làm cái trò liên lụy tập thể đó đâu. Gọi cả nam bác sĩ đã làm sai lệch bệnh án kia đến đây đi, bảo hai người họ viết bản tường trình, sau đó báo cảnh sát xử lý, những việc khác Viện trưởng Chu cứ tự mình xem xét là được.”

Viện trưởng Chu liên tục gật đầu: “Tổng giám đốc Thận nói phải, cứ làm theo lời ngài.”

Quý Dư Thận nhìn ba Quý, ba Quý cũng nói: “Bệnh viện tư của chúng ta làm việc càng phải nghiêm cẩn, phải lấy đây làm bài học, tôi không nói nhiều nữa.”

Viện trưởng Chu lần lượt đáp ứng, sau đó mới nói: “Tôi cho người đến khoa nam học tìm người trước.”

Ông đứng dậy, mở cửa gọi về phía phòng bên cạnh: “Phương Vinh Bác cậu qua đây một chút.”

Gọi xong, lại giải thích với mọi người: “Đây là con rể tôi, bác sĩ nam khoa của khoa phụ sản. Tôi nghĩ chuyện này dù sao cũng liên quan đến riêng tư, nên để nó chạy việc này, cũng không gây chú ý.”

Ba Quý gật đầu, khen ngợi: “Đúng là nên như vậy.”

【 Phương Vinh Bác? Khoan đã, không phải là Phương Vinh Bác mà mình biết đấy chứ? Hung thủ trong vụ án giết vợ? 】

Quý Dư Tích đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Đồng tử của ba mẹ Quý và Quý Dư Thận co rút mạnh: Vụ án giết vợ?! Hung thủ?!!

Họ đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng Chu, vậy chẳng phải là con gái của Viện trưởng Chu sao?

“Ba, ba tìm con ạ?”

Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào, tiếp theo, một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng bước vào, thấy trong phòng làm việc có nhiều người như vậy, anh ta lập tức dừng bước ở cửa.

【 Chậc, kẻ xấu đội lốt trí thức. 】

Quý Dư Tích bình luận.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play