Nói đến đây, Trịnh Lý Tiên và Quý Dư Tích đều trầm mặc một chút.
Quý Dư Tích hơi muốn nói lại thôi, Lâm Nhã rõ ràng bị bệnh, chưa chắc lỗi là do Dư An chia tay với cô ấy.
Trịnh Lý Tiên chua xót nói: “Thật ra tôi biết có thể con bé đã bị bệnh từ rất sớm, việc chia tay với Đan Dư An chỉ là một nguyên nhân dẫn đến. Nhưng ngoài Đan Dư An ra, tôi không trách được ai khác.”
Ông ta nhìn về phía Quý Dư Tích, vẻ mặt bình tĩnh nhưng u ám. “Tôi biết cậu muốn khuyên tôi từ bỏ, điều đó là không thể. Không phải cậu ấy chết thì chính là con gái tôi chết, tôi sẽ không để con gái tôi chết thêm lần nữa. Cậu không biết khi tôi tỉnh lại, phát hiện mọi thứ vẫn còn cơ hội, tôi đã vui mừng đến mức nào đâu.”
Vào một ngày nào đó trong kỳ nghỉ đông, ông ta như thường lệ, kiểm tra bài tập của con gái xong thì về phòng ngủ, rồi lại như thường lệ tỉnh dậy, sống qua từng ngày, mãi đến ngày con gái qua đời, ông ta mới như tỉnh mộng, tỉnh lại từ cái đêm lạnh lẽo đó một lần nữa. Ông ta vĩnh viễn không thể quên được, buổi tối hôm đó sau khi tỉnh lại, vội vã mở cửa phòng con gái, nhìn thấy cô bé đang ngủ say sưa, ông ta đã mừng như điên thế nào.
Đó là cảm giác mất đi rồi tìm lại được.
Quý Dư Tích hỏi: “Bác đã hứa gì với Tằng Xảo?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT