“Em điên cái gì thế?” Quý Dư Tích bị kéo vào câu chuyện, Quý Thanh Bạch không còn thấy buồn cười nữa. Cô cau mày nhìn Quý Hồng Bạch, cảm thấy cô ta hình như có vấn đề về đầu óc.
Quý Dư Tích đúng là tai bay vạ gió, cậu còn chưa dám nhìn thẳng Quý Hồng Bạch lấy một cái, vậy mà lại bị gán cho cái mác ái mộ cô ta, cậu oan quá đi mất.
Đan Tĩnh Viễn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, điều này có thể chứng minh Quý Hồng Bạch là tự mình đa tình. Nỗi oan của anh được giải tỏa, anh hưng phấn nói: “Tôi đã nói cô ta bị tâm thần phân liệt rồi mà, mọi người lại không tin.”
Quý Thanh Bạch lườm anh một cái, chất vấn: “Vậy sao cô ta lại vào được phòng chúng ta? Cửa phòng chúng ta có khóa mật mã mà.”
Không đợi người khác nói, Quý Hồng Bạch vênh váo đắc ý nói: “Đương nhiên là anh rể nói cho em rồi.”
Gương mặt vừa mới giãn ra của Đan Tĩnh Viễn lập tức nhăn lại: “Cô nói bậy, tôi nói mật mã cho cô khi nào!”
Quý Hồng Bạch trừng mắt nhìn anh, hờn dỗi nói: “Anh rể quên rồi sao? Chính là hôm vừa mới lắp khóa mật mã ấy ạ, anh nói đặt mật khẩu đơn giản một chút, cứ dùng sinh nhật của Dư An là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play