Cố Dữ Miên tắt livestream sớm là vì chú báo tuyết nhỏ trông có vẻ rất buồn ngủ.
Theo kế hoạch ban đầu, cậu định sau khi ăn cơm xong sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát để báo án, nhưng sau khi gọi điện hỏi thì lại một lần nữa nhận được thông báo là hiện tại đang rất bận, bảo cậu ngày mai hãy đến. Cố Dữ Miên hết cách, chỉ đành đợi thêm một đêm.
Cậu dùng đệm mềm và chăn bông làm cho chú báo tuyết nhỏ một cái ổ trên ghế sofa.
"Ngày mai anh sẽ đưa em đi tìm ba mẹ nhé," Cố Dữ Miên xoa đầu nó, không ngoài dự đoán lại bị một móng vuốt gạt ra, "...Được rồi, chúc ngủ ngon."
Báo tuyết vốn là loài hoạt động về đêm, nhưng Cố Dữ Miên phát hiện, trong thời đại tinh tế, động vật dù có tập tính ban đầu như thế nào thì giờ đây cũng đều sinh hoạt giống con người. Cậu suy nghĩ, có phần lo lắng hỏi:
"Phải rồi, em buổi tối ở một mình có sợ không? Có muốn ngủ cùng anh không?"
"......"
Chú báo tuyết nhỏ nhìn Cố Dữ Miên bằng ánh mắt kiểu "đồ ngốc", trong vẻ lười biếng còn xen chút trào phúng, rồi cúi đầu dùng đuôi quấn lấy mình, nhắm mắt lại.
Cố Dữ Miên: "...Vậy đi, anh không đóng cửa đâu, nếu em sợ thì cứ vào nhé."
Cậu đi tắm, sau đó chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ rồi tắt đèn đi ngủ.
Giấc ngủ của Cố Dữ Miên rất tốt, nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ say. Nhưng đến nửa đêm, Cậu chợt cảm giác giường bên cạnh bị lõm xuống, ngay sau đó ngực lại thấy nặng nặng, như có thứ gì đó đè lên, một cái đuôi mềm mượt lướt qua chóp mũi cậu.
Ánh trăng trải dài khắp căn phòng, yên tĩnh và bình yên.
Nhưng ở một nơi khác thì không như vậy.
Từ sau khi Bệ hạ mất tích, thư ký, quan chấp hành ( Cơ quan chấp hành ) cùng tất cả các chính khách (1) đi theo đều như phát điên. Quan chấp hành của hành tinh Tháp Khắc thậm chí hai ngày liền không chợp mắt.
(1) Chính khách, nhà chính trị hay chính trị gia, là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định.
Sợ bị kẻ có dã tâm lợi dụng, không thể công khai tin tức, bề ngoài của Tháp Khắc tinh vẫn yên ổn như thường, nhưng bên trong đã sớm sóng ngầm cuộn trào.
So với những vấn đề lớn mà các nhân vật cấp cao phải đối mặt, vị tổng quản hầu hạ quân chủ lại đang lo lắng một việc khác.
"Bệ hạ không mang theo thuốc," tổng quản đã chăm sóc Bệ hạ suốt ba mươi năm, nhìn người từ bé đến lớn, ông thở dài, "ở ngoài đó không ngủ được thì phải làm sao đây..."
Rất ít người biết, Bệ hạ mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng. Trước đây còn đỡ, nhưng từ sau cuộc chiến tiêu diệt Trùng tộc, bệnh tình đã trở nên cực kỳ trầm trọng, chỉ có thể dựa vào thuốc mới miễn cưỡng chợp mắt được trong thời gian ngắn.
Tính khí nóng nảy, thất thường của Bệ hạ phần lớn cũng bắt nguồn từ điều này.
Ngay cả những bác sĩ hàng đầu của toàn đế quốc cũng bó tay. Họ nói điều này liên quan đến tinh thần lực và dị năng quá mạnh mẽ của Bệ hạ, nếu không tìm được một người bạn đời có mức độ tương hợp 100%, thì hoàn toàn không thể chữa khỏi.
Nhưng mức tương hợp 100% là điều gần như không tưởng. Hơn nữa, Bệ hạ lại là người có tinh thần lực được đánh giá cao nhất trong lịch sử — muốn tương hợp hoàn toàn với ngài, người đó cũng phải có tinh thần lực và dị năng vô cùng mạnh mẽ. Nhưng khắp cả liên bang tinh tế, liệu có tồn tại một người như vậy không?
Tổng quản chắp tay cầu nguyện, như mỗi đêm trong suốt nhiều năm qua:
"Mong Bệ hạ bình an vô sự, mong đêm nay ngài có một giấc mơ đẹp."
Ông không biết rằng, sau hơn chín ngàn đêm liên tiếp, lần cầu nguyện này của ông cuối cùng đã linh nghiệm.
Ngày hôm sau.
Khi Cố Dữ Miên tỉnh dậy, cậu phát hiện trên giường có mấy sợi lông ngắn màu bạc.
Cố Dữ Miên: "...?"
Cậu cũng không nghĩ sâu xa, đi rửa mặt. Tuy cậu đã dậy khá sớm, nhưng không ngờ chú báo tuyết còn dậy sớm hơn. Khi Cố Dữ Miên bước ra, nó đang liếm móng vuốt phải, toàn thân khựng lại, nhanh chóng đặt vuốt xuống, nghiêm trang ngồi thẳng, nhìn thẳng về phía trước.
Cố Dữ Miên suýt nữa bị sự đáng yêu đó làm tim rung rinh.
Ăn sáng xong, cậu dẫn chú báo tuyết đến đồn cảnh sát.
Cố Dữ Miên giờ đã nhận ra rồi—chú tổ tông nhỏ này chắc chắn ở nhà được nuông chiều thành quen. Kêu nó tự đi thì không chịu, cứ nhất quyết chiếm lấy vai cậu như chỗ ngồi VIP riêng, ánh mắt nhìn đời cao ngạo như đang thống trị thiên hạ.
Vào đồn cảnh sát, cảnh sát trước tiên đưa chú báo tuyết đi kiểm tra cơ bản. Sau đó, có vài chuyện không phải thứ trẻ con nên nghe. Cố Dữ Miên nhờ một nữ cảnh sát trong phòng chờ trông hộ chú báo tuyết. Nó muốn theo cậu, nhưng bị từ chối, liền lộ vẻ sắp nổi cáu, tâm trạng rất không vui.
Nữ cảnh sát dỗ dành: "Bé ngoan nào, anh trai chỉ rời đi một lát thôi, không phải bỏ rơi bé đâu."
Chú báo tuyết: "..." Anh trai?
Tâm trạng càng tệ hơn.
Phía trước phòng chờ, màn hình ánh sáng lơ lửng trong không trung đang phát tin tức — là phóng viên của Tháp Khắc tinh đang phỏng vấn Công tước Fennick cùng những người khác.
"Bệ hạ hiện đang không khỏe, cần nghỉ ngơi," Công tước Fennick nhìn vào ống kính, ngón trỏ nhịp nhẹ trên mép bàn, mỉm cười nói, "—Vâng, đúng vậy, chúng tôi cũng mong Bệ hạ sớm bình phục."
Âm thanh nền rất ồn ào, tiếng gõ tay của Công tước Fennick gần như bị che lấp. Chỉ những người cực kỳ nhạy bén mới phát hiện ra — ông ta đang gõ một đoạn mã Morse quân sự.
Dịch ra chính là——
"Bệ hạ, xin ngài nhất định phải chú ý an toàn. Nếu trạng thái không ổn định, tạm thời đừng để lộ thân phận, tránh bị kẻ có dã tâm lợi dụng."
Lần này đi cùng còn có một vị công tước. Gần đây vị công tước đó đắc ý đến mức quên cả mình là ai, tham lam tới độ cái gì cũng muốn nhúng tay vào, ý đồ lộ rõ đến mức người ngoài nhìn cũng biết. Fennick hiểu rất rõ, vốn dĩ Bệ hạ chẳng buồn quan tâm đến hắn ta, nhưng lần này tiện dịp rảnh rỗi, định xử lý luôn cho xong.
Không ngờ lại xảy ra sự cố này, ngược lại còn tạo cơ hội cho đối phương lợi dụng.
Đó chính là cái gọi là "kẻ có dã tâm" mà họ nói đến.
Chú báo tuyết nhỏ nhìn về phía màn hình phát sáng, tai khẽ động đậy, một lát sau híp mắt lại.
Ở một nơi khác.
Cố Dữ Miên đã khai báo chi tiết toàn bộ những gì mình biết với cảnh sát, sau đó hỏi:
"Thưa cảnh sát, có khả năng đây là một đứa trẻ đi lạc không? Không có quang não thì liên lạc với cha mẹ bằng cách nào?"
Cảnh sát ngay từ nửa chừng đã đoán ra tình hình, lúc này lắc đầu:
"Không thể là trẻ đi lạc được."
Cố Dữ Miên: "Ý anh là gì?"
Cảnh sát nói ra một sự thật phũ phàng:
"Nếu trên người không có quang não, thì không thể là trẻ đi lạc."
Trong thời đại tinh tế, quang não là thiết bị tích hợp thẻ căn cước, điện thoại và các chức năng thiết yếu khác — tầm quan trọng không cần nói cũng hiểu. Hơn nữa, quang não rất khó bị phá hủy. Chỉ cần nó còn hoạt động, sẽ luôn tự động đi theo chủ nhân, nên gần như không thể bị đánh mất.
Muốn phá hủy được quang não, trừ khi bị tấn công bằng tinh thần lực cấp SS trở lên trong thời gian dài.
"Nhưng trong toàn liên bang, chỉ có Bệ hạ là người duy nhất có tinh thần lực vượt cấp SS. Nên về lý thuyết, nếu không có quang não, chỉ có thể là trẻ sơ sinh bị vứt bỏ từ khi mới chào đời — là một đứa trẻ lang thang."
"Còn nữa," cảnh sát gửi một tài liệu tới quang não của Cố Dữ Miên, "đây là báo cáo về đứa trẻ này."
Cố Dữ Miên nhìn qua, thấy trên đó viết:
【Chủng tộc: Báo gấm bạch tạng.
Cấp độ tinh thần lực: Chưa thức tỉnh.
Độ khó khi thức tỉnh: Rất cao.】
"Không đúng đâu," Cố Dữ Miên nhíu mày, cậu học ngành khoa học động vật, không thể nhận nhầm được, "Nó là báo tuyết mà."
Cảnh sát lắc đầu: "Báo tuyết? Chưa từng nghe qua giống loài này. Bạch tạng rất khó thức tỉnh tinh thần lực, trí tuệ cũng kém, không có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ, không thể hóa hình thành người... bị bỏ rơi cũng là điều dễ hiểu thôi."
"Khụ, nói chung là... xử lý thế nào, mời anh suy nghĩ thêm. Dù anh chọn ra sao chúng tôi cũng sẽ hiểu, dù sao thì ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng dễ dàng gì."
Phía bên kia bức tường, trong phòng chờ.
Chú báo tuyết nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt xám xanh ánh lên chút giễu cợt.
Bạch tạng đồng nghĩa với phế vật, điều đó gần như là một nhận thức chung trong xã hội này. Tỷ lệ trẻ bạch tạng bị bỏ rơi vô cùng cao, còn người sẵn sàng nhận nuôi thì lại vô cùng ít.
Nó hiểu quá rõ thế giới này nghĩ gì về giống loài "bạch tạng"——
"Hoàng thất mà lại sinh ra bạch tạng sao? Trông chờ bao lâu, cuối cùng lại sinh ra một đứa phế vật."
"Đồ tạp chủng."
"Bệ hạ đến cái tên cũng lười đặt cho nó, hoàng hậu thì suýt bóp chết nó ngay khi mới sinh. Cái thứ như vậy, sinh ra để làm gì chứ?"
"Sợ gì chứ, bạch tạng đều đần độn, dù sao nó cũng chẳng hiểu gì đâu —— này, đúng không hả, đồ con hoang."
"......"
"Tôi muốn ở bên nó, cùng nó lớn lên."
Đôi mắt của chú báo tuyết nhỏ bất ngờ mở to.
Giọng nói của chàng trai vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, như một dòng oxy được bơm vào tầng biển sâu ngàn mét đang đóng băng – mơ hồ nhưng lại le lói ánh sáng.
Cậu nói: "Tôi muốn ở bên nó, cùng nó lớn lên."
Trong khoảnh khắc ấy, nó thậm chí còn không nghe rõ được cậu đã nói gì.
Nửa tiếng sau.
Cố Dữ Miên rời khỏi đồn cảnh sát cùng chú báo tuyết nhỏ. Trên cổ nó giờ đã đeo thêm một chiếc quang não phiên bản trẻ em chibi. Hôm qua Cố Dữ Miên vừa kiếm được chút tiền, nhưng sau khi mua xong quang não thì... lại rơi vào cảnh rỗng túi.
Chiếc quang não trẻ em được thiết kế như một chiếc nơ đeo cổ, đặc biệt không gây khó chịu khi đeo. Báo tuyết vốn đã dễ thương, nay đeo thêm chiếc nơ, trông chẳng khác gì một quý ông tí hon, khiến Cố Dữ Miên nhìn mà mê mẩn.
Nhưng chú báo tuyết thì lại cực kỳ ghét cái quang não này, cắn cắn vài cái mà không gỡ được, rồi tức tối định giận dỗi với Cố Dữ Miên.
"Chúng ta hết tiền rồi, tiểu tổ tông à, ráng chịu chút đi," Cố Dữ Miên vừa dỗ vừa nựng, "Tiêu sạch tiền một phát, thì lấy gì mua đồ ngon cho bé ăn nữa, đúng không?"
Chú báo tuyết vẫn không hài lòng, mặt cau có, nhìn rõ là không vui.
Cố Dữ Miên lại thấy như vậy càng yêu hơn.
Bảo cậu bỏ rơi nó? Không đời nào. Sau khi hoàn tất thủ tục, Cố Dữ Miên đã chính thức trở thành người giám hộ của chú báo tuyết nhỏ. Cậu sẽ phải định kỳ tiếp nhận đánh giá, nếu không làm tròn trách nhiệm sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp luật. Tất nhiên, mối quan hệ này không phải là nhận nuôi, vì họ không cùng chủng tộc, chỉ là giám hộ mà thôi.
"Giờ mình đi mua mấy đồ sinh hoạt cần thiết đã," Cố Dữ Miên vừa nói vừa nghĩ, "À đúng rồi, phải đặt tên cho bé nữa chứ... gọi là Tuyết Đoàn nhé? Đoàn Đoàn?"
Có thể đặt tên cho gấu trúc là " Đại Nồi", "Nhị Nồi", thì khả năng đặt tên của Cố Dữ Miên đúng là... có hạn.
Cậu lại cực kỳ hài lòng với cái tên này.
Chú báo tuyết nhỏ: "......"
Nó đưa một móng vuốt đặt lên môi Cố Dữ Miên, vẻ mặt không vui, bày tỏ sự phản đối kịch liệt.
"Xem ra em cũng thích cái tên này rồi," Cố Dữ Miên mở miệng nói dối không chớp mắt, "Vậy thì quyết định vậy nhé."
Chú báo tuyết nhỏ: "............"
Sau đó, Cố Dữ Miên dẫn chú báo tuyết đi mua đồ dùng sinh hoạt.
Vì nghèo, cậu thật sự không dám bước chân vào siêu thị cao cấp, đành đến một cửa hàng tư nhân được đánh giá rất cao – nơi vẫn giữ mô hình kinh doanh kiểu cổ của Trái Đất Cổ.
Chủ cửa hàng là một chú chó Golden Retriever. Bên ngoài cửa, hai chú chó con giống hệt nhau đang nằm phơi nắng. Chủ tiệm niềm nở chào: "Chào anh, muốn mua gì ạ?"
"Đồ dùng cho trẻ con," Cố Dữ Miên nói, "Có khu dành riêng cho họ Mèo không?"
Cậu liệt kê qua: một cái giường nhỏ, chăn gối, thuốc dự phòng, đồ tắm rửa chuyên dụng... nói chung là không ít thứ.
"Có ạ, tôi dẫn anh qua khu đó."
Lúc này, hai chú cún con tỉnh dậy. Một con nhúc nhích cái mũi, lảo đảo chạy tới bên Cố Dữ Miên, bám lấy ống quần cậu và cố trèo lên. Con còn lại kêu "gâu gâu" hai tiếng bên chân cậu, rồi cũng bắt đầu bám vào mà trèo.
Cố Dữ Miên như tan chảy tại chỗ — cậu hoàn toàn không có sức đề kháng với mấy sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu như thế. Vừa định cúi người bế cả hai lên, thì bỗng...
Một trong hai chú cún nhỏ bỗng toàn thân cứng đờ.
Cố Dữ Miên: "?"
Cậu không nhìn thấy, nhưng chú báo tuyết nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên vai cậu, ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng liếc qua hai đứa chó con kia. Đuôi nó nhẹ nhàng vòng qua cổ Cố Dữ Miên như đánh dấu "lãnh địa". Trong mắt nó, người đàn ông này đã là 'tài sản riêng', hoàn toàn không có hứng thú chia sẻ với bất kỳ sinh vật nào khác.
Hai chú chó con run lên bần bật dưới ánh mắt đó. Vài giây sau, bọn chúng chạy trối chết.
Cố Dữ Miên: "???"
Đây thật sự là chuyện chưa từng xảy ra.
Vì phải nuôi sống bản thân và cả chú báo tuyết, Cố Dữ Miên quyết định phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn nữa.
Nếu chỉ có một mình, cậu sống tiết kiệm chút, dựa vào mức lương cơ bản là đủ xoay sở. Nhưng giờ phải nuôi một đứa nhỏ, chi tiêu bỗng chốc tăng vọt.
Dù cảnh sát có nói rằng chú báo tuyết rất có thể không thể thức tỉnh tinh thần lực, trí thông minh cũng không cao, nhưng Cố Dữ Miên hoàn toàn không bận tâm. Một khi đã là đứa trẻ do cậu nuôi, thì cậu sẽ cho nó những điều tốt nhất trong khả năng của mình.
Tối hôm đó, Cố Dữ Miên nghiêm túc phân tích lại buổi livestream ngày hôm qua. Làm streamer, hoặc là có tài năng, hoặc là đẹp trai, hoặc là tính cách hoạt bát biết kể chuyện. Mà xét một cách công bằng, Cố Dữ Miên cảm thấy mình không nổi bật ở điểm nào cả.
Thế nhưng, phản hồi của khán giả cuối buổi lại rất tốt. Vậy thì, mấu chốt nằm ở đâu?
Cậu không phải đầu bếp chuyên nghiệp, dù có chút mánh khóe nấu ra được vài món hợp khẩu vị, nhưng nếu muốn làm streamer ẩm thực, thì vẫn chưa đủ tầm.
Cố Dữ Miên mở lại video, bình luận trực tiếp, cố gắng phân tích từng chi tiết. Cuối cùng cũng phát hiện ra điểm đột phá.
Là ở nửa sau buổi livestream, khi chuyển sang góc nhìn của chú báo tuyết, thì bình luận mới bắt đầu bùng nổ.
Về cách làm livestream tiếp theo, cậu đã có ý tưởng rồi.
"Đoàn Đoàn à~" Cố Dữ Miên bế chú báo tuyết lên, nhỏ nhẹ năn nỉ, "Ngày mai livestream, bé giúp anh một chút được không? Anh đảm bảo là không mệt tí nào đâu~"
Chú báo tuyết nhỏ: "......"
Nó tức giận trừng mắt nhìn nam thanh niên này. Cái tên ngốc nghếch kia... đang gọi ai vậy hả?
Trước kia, chỉ cần nó liếc mắt kiểu này, từ nội quan đến đại thần trong triều đều quỳ rạp run rẩy. Thế mà tên nhân loại này làm như chẳng có chuyện gì, vẫn mặt dày nắm lấy móng vuốt nó lắc lắc:
"Giúp anh đi mà, tổ tông của anh, năn nỉ đó~"
Chú báo tuyết: "......"
Sau một tràng năn nỉ dài hơi, nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng chú báo tuyết giả vờ bình tĩnh, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Hôm sau, khi chú báo tuyết còn đang ngủ nướng, Cố Dữ Miên rón rén chuẩn bị suốt cả buổi sáng. Đến hai giờ chiều, cậu lên lại nền tảng livestream "Tinh Không", chuẩn bị bắt đầu buổi phát trực tiếp thứ hai.
Và rồi... số lượng người theo dõi khiến cậu suýt đứng không vững.
Một, hai... Ơ khoan, cậu đếm có nhầm không nhỉ? Sao lại dư ra một con số 0 thế này?!