Năm 245 theo lịch Tân Tinh, đầu xuân.
Cố Dữ Miên men theo chỉ dẫn của quang não, rẽ qua rất nhiều ngõ ngách, mãi mới tìm được tòa nhà nơi đặt trụ sở Tinh Không. Cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ ghi mấy chữ lớn: "Gió xuân không bao giờ tàn, Tinh Không không bao giờ già."
Không sai, chính là đây.
Cậu cất bước đi về đại sảnh.
Qua cửa kính xoay tròn là một đại sảnh vô cùng rộng lớn và hoành tráng. Những nhân viên văn phòng vội vã qua lại, một chú chó Husky ngậm cặp công văn chạy vụt qua, một nữ nhân viên đeo kính với đôi tai chuột hamster trên đầu, chú mèo Ragdoll ở quầy lễ tân đang gõ bàn phím bằng đôi chân mèo của mình.
Trong sảnh, có một người phụ nữ đang chờ.
Cô tên Kha Lị, là nhân viên của nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Không, chuyên phụ trách liên lạc với các streamer. Cô nhìn đồng hồ, rồi lại ngó về phía cửa, thời gian hẹn sắp đến nhưng vẫn chưa thấy vị Cố tiên sinh kia đâu, cô bắt đầu không kiên nhẫn.
"Bởi vậy mình chả thích nhân loại chút nào," Kha Lị không khỏi nghĩ thầm, "Không đúng hẹn, lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn... Chẳng trách nhân loại sắp tuyệt chủng, chắc đây chính là khôn sống mống chết (1) trong truyền thuyết nhỉ?"
(1) Tục ngữ Khôn biết cân nhắc, tùy thời, dại cứ cố chấp sẽ thiệt thân.
Cô cũng không phải là kì thị chủng tộc, chỉ là có một số điều đã ăn sâu vào gen.
Rất lâu về trước, Trái Đất cổ đại xảy ra một đại nạn tận thế. Trong đại nạn, động vật đã thức tỉnh tinh thần lực và dị năng, trí tuệ của chúng cũng tăng vọt, trong khi nhân loại lại không thay đổi gì. Từ đó, động vật và con người có địa vị ngang nhau.
Hòa bình vi diệu này không kéo dài được lâu, sau tận thế, do vấn đề tài nguyên, con người và động vật bắt đầu một cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm. Cuối cùng, cuộc chiến kết thúc với chiến thắng thuộc về động vật, nhưng hận thù và ác cảm do cuộc chiến gây ra vẫn còn đó, ăn sâu vào huyết mạch, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Khi nghe nói hôm nay Kha Lị sẽ gặp một streamer là nhân loại để ký hợp đồng, đồng nghiệp đều bày tỏ sự đồng cảm với cô.
"Nghe nói nhân loại rất hôi, cẩn thận đừng để anh ta làm cô buồn nôn."
"Nhân loại vẫn chưa tuyệt chủng à?! Kha Lị, khổ cho cô rồi."
"Nhân loại rất xảo quyệt, hơn nữa tầm nhìn hạn hẹp lắm. Tôi đã tiếp xúc với hai người rồi, nói chuyện với họ khiến tôi mắc ói quá trời."
"..."
Các đồng nghiệp nói quá khoa trương, khiến cô dù chưa gặp người kia đã bắt đầu nôn nóng hối hận rồi. Trong vòng một phút, Kha Lị đã nhìn về phía cửa năm lần... Và rồi, đôi mắt cô bỗng sáng lên.
Một người thanh niên bước qua cửa kính xoay, đi về phía quầy lễ tân.
Người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh, người cao chân dài, đôi môi luôn mang theo một nụ cười tự nhiên, khóe môi có một lúm đồng tiền mờ mờ. Đặc biệt nhất là đôi mắt ấy.
Đôi con ngươi có màu nâu nhạt của người châu Á, ấm áp như dòng mật ong chảy, khiến người ta có cảm giác dịu dàng và quyến rũ, một vẻ đẹp khiến tim người ta đập loạn nhịp.
"Chào cô," trong khi Kha Lị đang ngẩn ngơ, Cố Dữ Miên đã bước đến trước mặt cô, khẽ cười, "Cô là Khả tiểu thư phải không? Xin lỗi, tôi không quen đường ở đây nên đến muộn."
Giọng nói của cậu cũng rất dễ nghe, trong trẻo và ấm áp.
"Không, không sao."
Kha Lị bừng tỉnh, bối rối không biết nói gì với cậu mà bắt tay. Ngón tay của Cố Dữ Miên thon dài, lòng bàn tay ấm áp, mang lại cảm giác thoải mái và sạch sẽ.
Nửa phút sau, không gian rơi vào sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Cố gắng Dữ Miên thấy Khả Lợi không có ý định buông tay, liền mỉm cười lịch sự nhưng có chút lúng túng: "Kha tiểu thư?"
"... Ah, xin lỗi."
Lúc này Kha Lị mới lưu luyến buông tay.
Cô vẫn chìm trong kinh ngạc, đầu óc hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
— Ngay giây phút nhìn thấy Cố Dữ Miên, trước mắt cô như có pháo hoa nổ tung, không phải là cảm giác mê đắm vì tình yêu, mà là một loại cảm xúc thuần khiết hơn, khiến người ta vui sướng. Nói thẳng ra, cô thậm chí muốn biến thành nguyên hình của mình, vùi vào trong lòng bàn tay của Cố Dữ Miên cọ cọ và ngủ một giấc.
Nhưng, chẳng phải mọi người vẫn nói, nhân loại rất đáng ghét sao?
Thế giới quan của Kha Lị bị một đả kích lớn, chẳng lẽ cô đã sống trong sự dối trá từ nhỏ đến giờ sao?! Không đúng, cô đâu phải lần đầu tiên gặp nhân loại, lúc còn thực tập cô cũng từng tiếp xúc ngắn ngủi với họ, khi đó cô thực sự rất ghét con người.
Nhưng Cố Dữ Miên thì hoàn toàn khác.
"Chúng ta vào trong nói chuyện nhé." Một lúc sau Kha Lị mới nhớ đến công việc chính. Cô muốn chỉnh lại tóc, nhưng khi chạm đến đỉnh đầu thì mới phát hiện đôi tai mèo vốn đã thu gọn giờ đã vểnh lên.
Kha Lị: "..."
Khi làm việc, họ được yêu cầu phải duy trì hình dạng con người, tất cả mọi người đều đã rất quen với việc này – Trừ khi thực sự quá xúc động. Kha Lị xấu hổ ấn đôi tai trở lại.
Từ sảnh đến thang máy chỉ có vài bước, Kha Lị cũng chẳng quan tâm đến vấn đề phép tắc nữa, cứ chăm chú nhìn Cố Dữ Miên, cảm thấy nếu bỏ lỡ một giây nào cũng là tổn thất.
Nhưng Cố Dữ Miên không quen việc bị "người ta" nhìn chằm chằm nhiệt tình như vậy, không nhịn được hỏi:
"Kha tiểu thư, có vấn đề gì sao?"
"Cố tiên sinh, anh rất đặc biệt," Kha Lị khen ngợi cậu với giọng chân thành, "Anh... thật sự hoàn toàn không giống nhân loại chút nào."
Cố Dữ Miên: "???"
Trong thời đại tinh tế, "nhân loại" dường như là một từ mang nghĩa xấu, vì vậy câu này có lẽ là một lời khen.
Cố Dữ Miên chậm rãi nói: "Cảm... cảm ơn."
Chấn động qua đi, Kha Lị bắt đầu cảm thấy phấn khởi.
Cô bất ngờ vì chưa từng gặp một nhân loại nào đặc biệt như Cố Dữ Miên, và mừng vì cậu sắp trở thành một streamer của "Tinh Không". Cô dám chắc rằng lợi nhuận mà Cố Dữ Miên mang lại cho nền tảng trong tương lai sẽ chẳng thể đo đếm được.
Kha Lị dẫn Cố Dữ Miên bước vào thang máy, trong thang máy có một đồng nghiệp khác của bộ phận vận hành, một chú mèo quýt (2). Chú mèo này vốn rất ghét nhân loại, không bao giờ muốn đi cùng thang máy với bất kỳ nhân loại nào.
(2) 橘猫: Mèo quýt =)) Sự kết hợp của mèo mướp và mèo cam kkk
"Tôi nghe nói trước đó họ đã ký hợp đồng với một streamer nhân loại," mèo quýt phàn nàn với đồng nghiệp bên cạnh, " Streamer nhân loại? Trời ạ, họ đang nghĩ gì vậy, chắc chắn là lỗ vốn thôi, nhân loại sao có thể được yêu thích chứ—"
Ngay khi Cố Dữ Miên bước vào thang máy, mọi thứ bỗng im bật.
Mèo quýt nhìn thấy nhân loại, vừa định tỏ vẻ khó chịu bước ra khỏi thang máy, nhưng khi lướt qua Cố Dữ Miên, bỗng bước chân nó khựng lại.
Nó từ từ quay đầu, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Cố Dữ Miên, ánh mắt dần dần trở nên kỳ lạ. Không chỉ có nó, mà tất cả các động vật trong thang máy đều như vậy.
Cố Dữ Miên đột nhiên bị bao quanh bởi những ánh mắt: "..."
Nghĩ tới những 'người' này thực chất đều là động vật, chính bản thân đang bị bao vây, nhìn chằm chằm bởi một đám động vật nhỏ, Cố Dữ Miên trong lòng vừa lúng túng, lại có chút cảm giác chua xót khó giải thích.
—Cậu chợt nhớ đến khoảng thời gian kiếp trước khi làm việc ở vườn thú.
Đúng vậy, kiếp trước.
Cố Dữ Miên đến từ nơi mà họ gọi là "Cổ Địa Cầu". Khi đó, 5G còn chưa phổ cập, chứ đừng nói là tàu vũ trụ, cơ giáp hay quang não.
Nhà cậu mở một bệnh viện thú y, ngay từ khi còn đang học cách uống sữa, cậu đã biết cách cho mèo con bú. Từ nhỏ, cậu đã rất thích động vật, động vật cũng rất yêu thích và gần gũi cậu. Dù là mèo hay chó có dữ đến mấy, gặp cậu cũng lập tức trở nên ngoan ngoãn, quấn quýt muốn được vuốt ve.
Cậu học đại học chuyên ngành Khoa học Động vật (3), sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc tại sở thú trong thành phố. Công việc chính của cậu là chăm sóc gấu trúc, nhưng tất cả động vật trong sở thú đều thích cậu, đồng nghiệp cũng thường nhờ cậu giúp đỡ cho ăn và chăm sóc chúng.
(3) Chuyên ngành Khoa học Động vật ( Tên tiếng Trung: 动物科学, tiếng Anh: Animal science ): Là ngành học nghiên cứu các khái niệm cơ bản và kỹ năng về di truyền, phát triển, lai tạo, tiêu hóa, chuyển hóa, dinh dưỡng và chăn nuôi của động vật. Nó bao gồm các lĩnh vực như sản xuất và quản lý động vật, nghiên cứu và sản xuất thức ăn chăn nuôi, và nghiên cứu công nghệ di truyền động vật.
Cố Dữ Miên tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, bản thân lại có trình độ chuyên môn vững vàng, từng tham gia và chủ trì nhiều ca cứu chữa động vật quý hiếm. Dù chỉ là một người chăm sóc động vật, nhưng cậu đã dành thời gian viết và phát biểu nhiều bài luận văn, khá nổi tiếng trong ngành dù tuổi còn rất trẻ.
一Một tai nạn xe hơi bất ngờ ập đến, khi tỉnh lại, cậu đã trở thành "Cố Dữ Miên" của thời đại tinh tế.
Cố Dữ Miên không ngờ rằng, những chuyện như xuyên không thường được đề cập trong tiểu thuyết và phim ảnh lại có thể xảy ra với chính mình.
Thiếu niên trùng tên trùng họ với cậu, ngay cả ngoại hình cũng giống nhau đến tám, chín phần. Chủ nhân cơ thể này sống một mình, không đi học, dường như cũng không có họ hàng hay bạn bè gì. Không rõ vì lý do gì mà y đã tự sát. Cố Dữ Miên tỉnh dậy trong bồn tắm, trên cổ tay có một vết sẹo rất sâu.
So với mọi vấn đề khác, điều khiến Cố Dữ Miên lo lắng nhất lúc đầu chính là vấn đề cơm áo gạo tiền.
— Trong tài khoản cá nhân của chủ trước này chỉ có 245 tinh tệ, tương đương khoảng 300 Nhân dân tệ.
Thật sự là một kẻ nghèo rớt mùng tơi.
Ban đầu, Cố Dữ Miên định làm lại công việc cũ, trở thành một người chăm sóc động vật, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thành viên chủ yếu của xã hội ở thời đại này lại là động vật, hơn nữa, do vấn đề lịch sử còn tòn đọng, những loài động vật này đều rất ghét nhân loại, làm sao chúng có thể chấp nhận được việc nhân loại chăm sóc chứ? Không chỉ người chăm sóc động vật, bác sĩ thú y, nhà động vật học... và hàng loạt nghề nghiệp khác đều không còn tồn tại trong thời đại này.
Đúng lúc Cố Dữ Miên đang đau đầu tìm cách kiếm tiền để ít nhất duy trì cuộc sống cơ bản, thì một cuộc gọi từ nền tảng livestream Tinh Không gọi đến, liên hệ với cậu để ký hợp đồng.
Hóa ra, trước khi tự sát, y đang thương lượng ký hợp đồng với nền tảng livestream Tinh Không. Livestream là ngành giải trí hot nhất trong vài năm gần đây ở thời đại tinh tế, và nền tảng livestream Tinh Không là nền tảng có lượng truy cập lớn nhất, nơi mà độ nổi tiếng của các streamer hàng đầu có thể sánh ngang với các ngôi sao hạng A, nhận được hàng loạt những hợp đồng quảng cáo béo bở.
Nhưng điều mà Cố Dữ Miên nhắm tới không phải là trở thành một streamer hàng đầu. Cậu biết mình không phải người phù hợp với điều đó, từ nhỏ cậu đã có tính cách điềm đạm, không phải kiểu người thu hút ánh nhìn.
Điều mà cậu nhắm đến, chính là điều khoản 'mức lương đảm bảo' trong hợp đồng. Điều đó có nghĩa, ngay cả khi không có bất kỳ nhiệt độ (4) hay khán giả nào, chỉ cần mở livestream thì vẫn có thể nhận một khoản lương cứng.
(4) Chỉ độ phổ biến, độ hot, nổi tiếng.
Mặc dù số tiền này không nhiều, nhưng ít ra nó đủ để lo chuyện cơm ăn áo mặc, có tiền rồi mới có thể tính tiếp bước tiếp theo.
Thế nên, ngày hôm sau, cậu đến chi nhánh của nền tảng livestream Tinh Không trên hành tinh này.
...
Ký ức dần trở lại.
Ánh mắt kỳ lạ của đám động vật cứ dõi theo Cố Dữ Miên và Kha Lị.
"Cố tiên sinh," tiếng chuông thang máy vang lên, Kha Lị nhắc nhở, "Chúng ta đến nơi rồi."
Khi họ bước ra khỏi thang máy, không khí ảm đạm lan tỏa ra giữa đám động vật bên trong.
Kha Lị hiểu quá rõ cảm xúc của họ.
Hai người ngồi xuống bàn họp, Kha Lị lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn. Hợp đồng có hai bản: bản giấy và bản điện tử. Kha Lị giải thích:
"Cố tiên sinh, vì trước đây anh chưa từng có kinh nghiệm livestream, hơn nữa anh là streamer nhân loại đầu tiên của nền tảng Tinh Không... Chúng tôi vẫn chưa biết mức độ đón nhận của công chúng đối với streamer là nhân loại như thế nào, vì vậy chúng tôi chỉ có thể ký với anh hợp đồng loại E, mức thấp nhất ạ."
Dù là loại E, nhưng mỗi tháng vẫn có mức lương đảm bảo là 1.000 tinh tệ. Ngoài ra, thu nhập từ quà tặng, các hợp đồng quảng cáo và bản quyền sẽ được chia theo tỷ lệ 6:4 giữa nền tảng và streamer.
"Khi độ hot trong phòng livestream của anh đạt mức nhất định, sẽ được phân bổ vào vị trí đề cử. Ngoài ra, tân binh sẽ có vị trí đề cử riêng, xếp hạng theo độ hot. Mỗi ngày chúng tôi cũng sẽ lựa chọn nội dung thú vị theo thời gian thực để đề cử."
Nhìn chung, nền tảng Tinh không khá thân thiện với streamer mới. Cố Dữ Miên chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu.
Các bước tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ, Cố Dữ Miên xem xong hợp đồng, không thấy có điều khoản nào quá vô lý nên đã ký tên.
Một ngày bình thường, yên bình như vậy, nhưng bản hợp đồng được ca ngợi là có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử tinh tế lại được ký một cách tùy ý như vậy đó.
Kha Lị tiễn Cố Dữ Miên xuống thang máy rồi quay trở lại văn phòng. Lúc này là giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp đang tán gẫu, lần lượt chào hỏi cô.
"Này, Kha Lị, vừa bận gì đấy? Về muộn thế."
"Vừa mới ký hợp đồng với một streamer là nhân loại," nghĩ đến Cố Dữ Miên, trên mặt Kha Lị bất giác mỉm cười, "Nếu các cậu gặp anh ấy, nhất định sẽ chết mê chết mệt, anh ấy quyến rũ lắm luôn."
"..."
"Thật hả..."
Đồng nghiệp ngoài miệng không phản bác, nhưng trong lòng đều khịt mũi coi thường lời nói này. Nhân loại tuy hiếm, nhưng bao năm qua, mọi người chắc chắn đã gặp vài lần.
Đừng nói đến việc thích nhân loại, chỉ cần kiềm chế bản năng của mình không xông lên đánh họ, đã là rất tốn sức rồi.
"Đúng rồi," Thấy chủ đề này có phần nặng nề, một nữ đồng nghiệp liền chuyển chủ dề khác, "Kha Lị, lúc cậu không có ở đây, lãnh đạo vừa ghé qua, nói là nội dung phát sóng trực tiếp dạo này sẽ bị kiểm duyệt nghiêm ngặt đó."
Kha Lị: "Hả? Tự nhiên lại kiểm duyệt nghiêm ngặt, sao vậy ?"
Nữ đồng nghiệp hạ giọng trả lời: "Nghe nói, bệ hạ sắp đến tinh hệ của chúng ta á."
Nói xong, cô rùng mình, trên chiếc cổ trơn láng xuất hiện một lớp lông tơ màu trắng.
— Vì sợ hãi.
Nghĩ đến vị bạo quân đó, mọi người đều im lặng, đồng loạt rùng mình một cái.