Trong không khí lẩn khuất một mùi lạ, không khí nặng nề như muốn làm người ta không đủ tỉnh táo đến mức có chút chuếnh choáng say, cả điện lại yên tĩnh đến mức dị thường .
Khi Cố Oanh Oanh tỉnh lại, đập vào mắt nàng là màn lụa mỏng màu hồng phấn đang lay động nhẹ nhàng. Toàn thân nàng cứng đờ, cảm giác chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ cảm thấy tư thế của mình có vẻ không đúng lắm, cằm đang tựa vào một vật thể ấm nóng nào đó.
Không đúng rồi…
Cố Oanh Oanh chớp mắt, sau khi ý thức dần quay về, nàng khẽ nhúc nhích, không có cảm giác hồn lìa khỏi xác như trước. Khi cảm giác dần trở lại, nàng mới nhận ra hình như mình đang ôm một người, mờ mịt ngẩng đầu nhìn, vừa trông rõ dung mạo của người bị ôm thì toàn thân nàng chấn động, tròn mắt nhìn, vẻ mặt đầy kinh hoảng.
“Ngươi, ngươi…” Miệng Cố Oanh Oanh mấp máy, lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Người nam nhân vốn đang nhắm mắt nghe thấy tiếng thì khẽ động hàng mi dài, nghiêng mặt nhìn thiếu nữ đang ôm chặt lấy mình, giọng trầm khàn hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Cố Oanh Oanh mở to mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt trước mặt hồi lâu, rồi mới tìm lại được giọng mình: “Ngươi là… Khâm Dung?”
Ngữ điệu chất đầy nghi hoặc xen lẫn không dám tin, khiến âm cuối trong câu nàng cũng khẽ run.
Lúc này Tần Dung đang dựa lưng vào tường, ngồi tựa trên giường, sắc mặt tái nhợt hơn bao giờ hết, đôi môi mỏng mím lại, ánh mắt đen như mực chăm chú nhìn Cố Oanh Oanh, giọng nói không rõ cảm xúc: “Trước tiên xuống khỏi người ta đã.”
Cố Oanh Oanh phản ứng chậm chạp, mãi tới lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi Khâm Dung, còn đang trong tư thế ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Tư thế này thực sự khiến tim nàng đập loạn, nàng động đậy chân, vội vàng gỡ hai chân mình đang quấn ngang eo hắn xuống. Có lẽ do giữ nguyên tư thế ấy quá lâu, toàn thân nàng tê rần chẳng còn chút sức lực nào, mà dưới ánh mắt u tối của Khâm Dung, nàng càng thêm luống cuống. Cuối cùng, nàng luống ca luống cuống lăn khỏi đùi hắn, trực tiếp ngã phịch xuống đất.
Căn phòng rối loạn, y phục vốn đã xộc xệch của Cố Oanh Oanh nay càng thêm lỏng lẻo. Nàng nằm bò trên đất ngẩng đầu nhìn nam nhân phía trên, chưa kịp nghĩ gì đã vội vàng xin lỗi: “Hu hu hu Oanh Oanh sai rồi, Oanh Oanh không dám nữa!”
Từ đầu đến cuối đều mơ hồ, đến tận lúc này nàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Những khổ sở từng chịu dưới tay Khâm Dung thật sự quá nhiều, nàng chỉ biết trước cứ nhận lỗi cúi đầu trước đã.
Không đứng dậy, Cố Oanh Oanh khịt khịt mũi ôm lấy chân Khâm Dung, giọng mang theo tiếng nức nở đáng thương tiếp tục nói lời xin lỗi: “Oanh Oanh thật sự biết sai rồi, cầu xin Thái tử ca ca đừng giận.”
Ký ức trước khi hôn mê vẫn còn hằn rõ trong đầu, Cố Oanh Oanh ôm chặt lấy chân Tần Dung, không nhịn được nghi ngờ thốt lên: “…Không phải ta đã chết rồi sao?”
Lén trốn khỏi cung Tiêu Oanh, khống chế công chúa Hoa Nhạc rồi còn mưu sát Khâm Dung, nàng nhớ rõ ràng mình bị một mũi tên xuyên tim, vậy sao giờ nàng vẫn còn sống trong thân xác này, thậm chí còn to gan trèo lên người Tần Dung?
Trong phòng im lặng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Cố Oanh Oanh. Khâm Dung hơi rũ hàng mi, vẻ mặt khó dò, hắn cứ để mặc nàng ôm lấy chân mình, cổ tay dưới lớp áo rộng khẽ động, cuối cùng cũng cất tiếng cắt lời nàng.
“Oanh Oanh.” Giọng Tần Dung nhẹ như gió thoảng.
Hắn cúi mắt nhìn người đang quỳ dưới chân mình, tay dưới tay áo rộng hé ra, “Tháo cái này trước đã.”
“Hửm?” Cố Oanh Oanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc vẫn chưa hiểu hắn đang nói gì.
Nàng vẫn còn quỳ trên mặt đất, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt ngây thơ động lòng người. Cho đến khi thấy rõ thứ quấn trên cổ tay Khâm Dung, nàng mới như bừng tỉnh, nhưng vẫn giữ dáng vẻ ngơ ngác và chấn kinh, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Là… ta làm sao?”
khâm Dung để cánh tay buông trên đầu gối, hai cổ tay bị trói chặt, trên làn da đã hằn vết siết.
Sợi dây thừng thô ráp và chắc chắn đã buộc chặt hai cổ tay hắn lại, hoàn toàn ngăn cản mọi cử động của hắn chế . Khâm Dung nhìn chằm chằm vào mặt nàng, thấy nàng vẫn chưa có động tác gì, trong ánh mắt dưới hàng mi dày phủ xuống thấp thoáng bóng tối, gương mặt tinh xảo tuấn mỹ im lìm như ngọc đá câm lặng.
Hắn tuy chưa trả lời thẳng Cố Oanh Oanh, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.
Cố Oanh Oanh khẽ nhích tới gần, nhỏ giọng gọi:
"Thái tử ca ca..."
Giọng nàng mềm nhũn, yếu ớt vang lên, khiến động tác cứng đờ của Khâm Dung cuối cùng cũng có biến hóa. Chiếc cằm như ngọc hơi nghiêng, hắn cong môi hỏi Oanh Oanh:
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Cố Oanh Oanh theo bản năng lùi về sau, lo lắng mình lại lỡ lời.
Khâm Dung nhìn hết mọi biểu hiện khác thường của nàng, ngồi thẳng người dậy, kéo lại áo bị nàng làm xộc xệch. Giữa cổ hắn, vẫn còn vết cắn răng hằn đỏ, thậm chí còn lưu lại mấy dấu bầm nhạt. Khâm Dung thong thả chỉnh lại quần áo, che đi những dấu vết ấy, rồi ngước mắt lên. Chờ mãi, hắn vẫn không nghe thấy Cố Oanh Oanh mở miệng.
Cố Oanh Oanh sợ nhất ánh mắt của Khâm Dung, tay cứ níu chặt lấy vạt áo, run rẩy mở miệng:
"Oanh Oanh lại gọi sai rồi sao?"
Tuy Khâm Dung đã đăng cơ xưng đế, nhưng xưng hô này là do hắn không cho nàng đổi. Thế nhưng lúc này, nghĩ rằng Khâm Dung không thích, nàng do dự sửa lời:
"Bệ hạ?"
Khâm Dung ngẩn ra, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Cố Oanh Oanh.
"Thật sự còn chưa tỉnh sao?"
Hắn cúi người sát lại gần, giơ tay đặt lên trán nàng. Hơi thở mang đậm hương vị riêng của hắn bao quanh lấy Oanh Oanh, khiến nàng nghe thấy tiếng nhắc nhở trầm thấp bên tai:
"Ta là tam biểu ca của ngươi."
Khâm Dung là lão tam trong số các hoàng tử, Tam hoàng tử điện hạ của Bắc Vực quốc. Cố Oanh Oanh vốn là cháu ngoại Hoàng hậu Bắc Vực, tuy Khâm Dung không phải do cô mẫu nàng sinh ra, nhưng về vai vế, hắn đúng là biểu ca của nàng.
Cố Oanh Oanh ngẩn người trước cách xưng hô ấy. Khi nghe hắn nhắc "tam biểu ca", trong đầu nàng mơ hồ nhớ lại vài chuyện cũ, cảm giác quen thuộc về những gì vừa xảy ra cũng trỗi dậy.
"Tam... biểu ca?" Cố Oanh Oanh thì thầm lặp lại.
Ngẩng đầu nhìn kỹ hơn, nàng nhận ra ngũ quan xinh đẹp của Khâm Dung dường như vẫn mang theo vài phần mỏng manh yếu ớt, chứ không phải vẻ uy nghi lẫm liệt khiến người ta kinh sợ như sau khi hắn đăng cơ. Nhớ tới cảnh Khâm Dung bị trói tay và dấu răng đỏ hằn trên cổ, ký ức trong lòng Cố Oanh Oanh càng trở nên rõ ràng. Nàng chợt nhận ra, tình cảnh này... cực kỳ giống chuyện mình đã làm mấy năm trước.
“Ta rõ ràng đã trúng một mũi tên rồi chết cơ mà.” Cố Oanh Oanh không dám tin, vội vàng kéo cổ áo ra định nhìn ngực mình.
Nàng hoảng loạn, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Khâm Dung.
Thấy Cố Oanh Oanh kéo cổ áo mở rộng, Khâm Dung phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy tay nàng, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Đừng làm loạn.”
Hắn tưởng rằng Cố Oanh Oanh lại đang giở trò cũ, định cởi đồ hắn, liền một tay giữ chặt nàng, tay còn lại giúp nàng chỉnh lại cổ áo. Cố Oanh Oanh bị hắn chạm vào liền ngoan ngoãn hẳn, cũng không tìm thấy vết thương vốn nên có trên người, chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mặt.
“Thái tử ca ca.” Oanh Oanh đã quen miệng gọi như vậy, tóc rối bời, lời nói cũng chẳng mạch lạc, “Ta rõ ràng đã trúng tên... lúc đó ngươi cũng ở đó... ta còn giết ngươi, rồi ta cũng chết...”
“Này... rốt cuộc là chuyện gì? Sao ta lại không chết?” Nàng không chỉ không chết, mà còn giống như trọng sinh trở về mấy năm trước.
Còn hệ thống nữa, cái hệ thống kia rõ ràng đã nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì nàng có thể rời khỏi thân xác này. Thế mà giờ hệ thống cũng im bặt, không chút động tĩnh.
Khâm Dung hoàn toàn không hiểu Oanh Oanh đang nói gì, chỉ nghe thấy nàng cứ nhắc tới ‘chết’, nghĩ rằng nàng uống say chưa tỉnh, liền buông nàng ra, khẽ gõ trán nàng: “Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.”
Thực ra, đối với hành vi của Cố Oanh Oanh, chỉ dùng hai chữ "say rượu" để giải thích thật sự không ổn. Khi tỉnh táo, nàng đã quấn lấy Khâm Dung đến mức khó chịu rồi, huống chi lần này còn uống say, càng làm càn quá mức: lao vào người hắn, cắn loạn, trói hắn suốt một đêm, khóa trái cửa phòng, còn nháo loạn không cho ai vào.
Khâm Dung đứng dậy, nhặt áo khoác rơi đầy trên đất lên mặc vào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động. Nha hoàn Hiểu Đại của Cố Oanh Oanh canh đúng giờ đến mở khóa, nhẹ nhàng gõ cửa dò hỏi: “Cô nương, nô tỳ có thể vào được không?”
Khâm Dung quét mắt nhìn Oanh Oanh đang ngồi bệt dưới đất, lạnh nhạt ra lệnh: “Vào đi.”
Hiểu Đại nghe lệnh đẩy cửa, cúi đầu thật thấp mà đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn lung tung.
Khâm Dung đứng bên giường chỉnh lại áo quần, mái tóc đen dài xõa sau lưng, động tác nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp gấp trên tay áo. Bộ cẩm bào trắng như ngọc ôm lấy thân hình cao gầy, phối với gương mặt tuyệt sắc, khiến hắn trông tao nhã mà lạnh lùng. Cũng khó trách vì sao trước kia Cố Oanh Oanh lại si mê hắn tới mức điên cuồng rồi, làm ra đủ loại chuyện hoang đường.
Chỉ cần nhìn đến cảnh tượng trước mắt, ai cũng khó mà không nghĩ linh tinh.
Khâm Dung ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, liền đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Khi hắn quay lưng về phía Hiểu Đại, giọng nhàn nhạt: “Biết nên làm gì rồi chứ?”
Hiểu Đại vốn đã không ít lần giúp Cố Oanh Oanh thu dọn hậu quả, thấy chủ tử tuy quần áo có chút xộc xệch nhưng không có gì khác thường, lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn chạy tới đỡ nàng, vội vàng đáp: “Nô tỳ biết, tuyệt đối không để chuyện này truyền ra ngoài.”
Bên cửa sổ, vạt áo nam nhân lay động trong gió, mơ hồ để lộ hoa văn bạc thêu tinh tế. Hắn lười nhác liếc xuống phố xá dưới lầu, rồi xoay người bước ra cửa. Trước khi đi còn quay đầu liếc Cố Oanh Oanh một cái.
Ánh sáng vàng nhạt từ khung cửa sổ hắt vào, chiếu lên làn da trắng mịn của Cố Oanh Oanh khiến nàng càng thêm tiều tụy, quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt đáng thương nhìn theo bóng hắn.
Khâm Dung thong thả vuốt nhẹ chiếc lắc bạc trên cổ tay, không rõ là tâm trạng gì. Khi rời đi, hắn rũ mắt nói với Hiểu Đại:
“Đi sắc cho chủ tử ngươi một chén trà giải rượu.”
Giọng hắn không giận cũng chẳng vui, hoàn toàn không mang chút oán trách nào.
Rõ ràng là một câu đầy quan tâm, vậy mà lọt vào tai Cố Oanh Oanh lại trở nên là lạ, khiến lòng nàng trào dâng một cảm giác không tên.
——
Nàng không chết.
Không những không rời khỏi thân xác này, mà còn như thể đã trở về mấy năm trước.
Chờ đến khi Khâm Dung đã đi xa, Cố Oanh Oanh mới bắt đầu dần tiêu hóa cái gọi là “chết rồi sống lại”. Nàng để mặc cho Hiểu Đại chỉnh lại y phục giúp mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, thấp giọng hỏi:
“Vừa rồi... ngươi có thấy tam biểu ca ta giận không?”
Hiểu Đại tay chân lanh lẹ, vừa sửa lại tóc tai cho chủ tử vừa cười tủm tỉm đáp:
“Tam điện hạ từ trước đến nay luôn dung túng cho cô nương, nô tỳ nhìn chẳng thấy chút nào giống đang giận.”
Cố Oanh Oanh không nói gì. Nếu là kiếp trước, nàng vô tâm vô phổi chắc chắn sẽ nghĩ Khâm Dung đúng là ôn hòa, luôn nuông chiều nàng.
Nhưng nàng rõ ràng đã trói hắn lại, đè lên người hắn, gặm một miếng lại cắn thêm một cái, còn khóa cửa phòng, lừa hắn đến tửu lầu. Dù có là nam nhân hiền lành đến mấy, bị đối xử như vậy cũng phải nổi giận. Thế mà Khâm Dung chính là một hoàng tử cao quý, lại còn là biểu ca của nàng vậy mà không những không nổi giận, trái lại còn bình thản giúp nàng chuẩn bị canh giải rượu?
Làm như một người tặng cho nàng một chén độc rượu, hành xử nhẹ nhàng mà ý nghĩa lạ trí mạng
Dù Khâm Dung nổi danh là ôn hòa lễ độ trong hoàng thành, nhưng ôn hòa đến mức không có tính tình, thì thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Cố Oanh Oanh thở dài, chỉ tiếc đời trước nàng quá mù quáng, một lòng lao đầu vào tay hắn, sa chân vào thủ đoạn mềm mỏng kia, đến lúc đầu rơi máu chảy, hơi thở mong manh mới tỉnh ngộ thì cũng đã quá muộn.
Thật kỳ lạ, nàng vậy mà lại trọng sinh đúng vào thời khắc điên rồ nhất, cũng là lúc không thiết sống nhất của đời mình.
Dẫu vẫn chưa thể chấp nhận sự thật bản thân đã trọng sinh, Cố Oanh Oanh vẫn theo Hiểu Đại rời khỏi tửu lầu trong trạng thái uể oải. Trong đầu nàng toàn là một câu hỏi luẩn quẩn: Vì sao mình vẫn còn sống?
Nàng hoàn toàn quên mất, kiếp trước sau khi say khướt rời khỏi tửu lầu, chính là bị người đẩy xuống hồ, suýt nữa bỏ mạng...
Phanh —
Lạnh buốt.
Hồ nước băng giá trong khoảnh khắc khiến Cố Oanh Oanh bừng tỉnh. Nàng vùng vẫy mấy lần giữa dòng nước lạnh lẽo, ký ức dần hiện lên – người đã đẩy nàng xuống chính là đại tiểu thư phủ Hộ Bộ Thượng Thư, Cừu An An.
Đúng vậy, kiếp trước, vào thời điểm này, nàng chẳng từ một việc ác nào, đặc biệt là việc bá chiếm, lừa đoạt những mỹ nhân xinh đẹp, không phân biệt nam nữ. Nàng quấn lấy Khâm Dung suốt ngày chẳng buông, chỉ vì hắn có vẻ ngoài quá đẹp. Tuy nhiên, tình cảm của nàng không chỉ dành riêng cho Khâm Dung mà còn dành cho nhiều người khác.
Người đẩy nàng xuống nước, chính là đại tiểu thư nhà họ Cừu, người mà Cố Oanh Oanh đã từng đùa giỡn rất nhiều. Không chỉ có vậy, nàng còn dây dưa không dứt với đệ đệ của Cừu Đại Tiểu thư, Cừu Úc.
Cũng khó trách đại tiểu thư nhà họ Cừu lại ra tay tàn nhẫn như thế, bởi nếu nàng nhớ không lầm, vào thời điểm này kiếp trước, tiểu công tử Cừu Úc của phủ Thượng thư đang bị nàng nhốt trong mật thất ngay trong phòng ngủ của mình.