Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm đều sững sờ!
Họ trơ mắt nhìn những con quái vật bám dai như đỉa tưởng chừng bất khả chiến bại lần lượt trúng lưỡi dao gió, phát ra tiếng kêu rên rỉ đau đớn.
Máu màu xanh lam phun ra từ cơ thể chúng nhỏ xuống đường đua, ăn mòn mặt đường tạo thành những hố nhỏ. Bấy giờ họ mới biết, thứ mà con quái vật đầu tiên phun ra lúc nãy vốn không phải nước bọt mà là máu của chính nó.
Có độc!
Trong giây lát, ba người gần như nghĩ cùng một ý.
Dưới màn tấn công bằng sóng âm có thể nói là "giết địch một ngàn tổn hại tám trăm" đầy đáng sợ của Khương Yển, sân khấu nhỏ giống như lên cơn phê, vừa run rẩy vừa tiếp tục bắn lưỡi dao gió ra bốn phía.
Hay nói đúng hơn nên gọi là lưỡi dao sóng âm nhỉ?
Dưới làn hỏa lực dồn dập của sân khấu nhỏ, ba con quái vật có vẻ không chịu đựng nổi, song hình như trong đầu chúng không hề có khái niệm rút lui, vừa kêu rên vừa liều mạng tấn công về phía họ.
Từ những vết thương lớn nhỏ do lưỡi dao gió gây nên, từng giọt máu xanh lam túa ra, chảy dọc theo làn da kim loại của chúng theo nhịp di chuyển của cơ thể. Và rồi vào một khoảnh khắc nào đó, nó bắn thẳng về phía ba người trên sân khấu nhỏ như mũi tên.
May mà Mạc Tiểu Nghiêu hiểu rõ đạo lý "chó cùng dứt rậu", cô không dám lơi lỏng một chút nào, chỉ sợ sơ sẩy một cái là toi mạng.
Dưới sự điều khiển của Mạc Tiểu Nghiêu, sân khấu nhỏ thể hiện sự nhanh nhẹn không phù hợp với thân hình đồ sộ của nó, né trái né phải lắc lư không ngừng.
Nhạc Âm vừa gõ trống vừa bám chặt lấy lan can phía sau, không nhịn được cằn nhằn: "Tiểu Nghiêu, lái chậm chậm thôi, tôi sắp ói rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng đáp: "Thứ anh ói có uy lực bằng thứ chúng nó phun ra không?"
Nhạc Âm lắc đầu: "Tôi là người, không phải quái vật."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Nếu anh không muốn lát nữa khi "xe" chạy nhanh hơn bị mấy thứ đó bắn đầy mặt thì nhịn đi, đừng có ói."
Nhạc Âm: Thôi được, trong tình huống này, người say xe không có quyền lên tiếng.
May mà Khương Yển rất có năng lực, dưới làn sóng âm đáng sợ của anh, những lưỡi dao gió bảy màu liên tục được bắn ra. Mặc kệ lũ quái vật nhảy tới góc nào, thậm chí khi chúng lại thò móng vuốt vào màn sương, lưỡi dao đều có thể cắt trúng chúng một cách chính xác, khiến chúng tiếp tục phun ra máu xanh lam.
Cùng với lượng máu mất đi ngày càng nhiều, động tác của lũ quái vật cũng dần chậm lại, dường như thứ chảy ra không chỉ là máu mà còn là năng lượng giống như xăng. Tốc độ chạy của chúng đã chậm hơn, dù có bám được vào mép sân khấu lần nữa thì móng vuốt của chúng cũng không thể gây ra thương tích như trước.
Thi thoảng có vài giọt máu bắn lên sàn sân khấu chỉ tạo thành một lớp ăn mòn nông, vẫn có tác dụng ăn mòn nhưng ít nhất không gây chết người.
Khi Khương Yển hát đến câu "Đáng ra tay thì sẽ ra tay" lần thứ năm, con quái vật cuối cùng dù không muốn cũng phải thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống dưới làn mưa lưỡi dao sóng âm. Ba người họ coi như đã thoát khỏi sự truy đuổi tưởng chừng vô tận này, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chúng ta nghỉ một lát đã." Nhạc Âm là người đầu tiên không chịu nổi, vị trí của anh ta luôn ở phía sau mọi người, là người gần nguy hiểm nhất, có thể bình tĩnh cho đến tận bây giờ đã là rất đáng nể rồi. Hơn nữa anh ta còn bị say xe, lúc này chỉ muốn ném dùi trống đi, ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi cho khỏe.
"Anh nghỉ trước đi, một phút sau đổi ca." Khương Yển đồng ý với đề nghị của anh ta, căng thẳng quá cũng không tốt.
Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn là ngoại trừ hai chiếc "xe" bị phá hủy lúc trước, trong tầm mắt của anh, những chiếc "xe" khác đều đang chật vật đối phó với lũ quái vật, còn họ chỉ cần tập trung lái "xe" và vui vẻ vượt mặt.
Nhạc Âm ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, tay trái cầm hai chiếc dùi trống, tay phải kéo cổ áo phẩy lia lịa. Rõ ràng đang là mùa đông, anh ta lại mặc phong phanh như vậy nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi, nóng không chịu nổi.
Không còn phải lo lắng lũ quái vật tấn công từ phía sau, áp lực của Mạc Tiểu Nghiêu giảm đi không ít, tuy nhiên cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi, phải tiếp tục tập trung chú ý vào đường đua phía trước.
Sau đó, cô rất muốn chửi thề.
Vượt qua một tấm thảm bay đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, Mạc Tiểu Nghiêu không thèm liếc mắt nhìn người đang liều mạng chiến đấu với con quái vật trên đó, quay đầu hỏi hai đồng đội: "Hai người có thích chơi tàu lượn siêu tốc không?"
"Hả?" Nhạc Âm đang ngồi dưới đất ngơ ngác ngẩng đầu lên, tầm nhìn bị bộ trống che khuất nên chẳng thấy gì cả.
Khương Yển nhấc chân lên đá nhẹ vào trống: "Hết một phút rồi, dậy đi, đổi ca." Anh đã nhìn thấy thứ đó nhưng có thấy cũng không tránh được, bởi còn cách nào khác đâu?
"Ờ, đợi tôi đứng lên đã." Nhạc Âm không đếm thời gian, chỉ cảm thấy vừa ngồi xuống đã đến giờ rồi, nhưng trong tình huống sống chết trước mắt này anh ta cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ngồi ì ra đó nữa. Nhạc Âm chống hai tay xuống đất dùng sức, từ từ đứng lên.
Sau đó, anh ta chửi thề thay Mạc Tiểu Nghiêu: "Mẹ kiếp!"
Nếu những khúc cua chữ S liên tục đã không còn đáng sợ với ba người dần quen với tốc độ cao, những chiếc "xe" đang lái xiêu vẹo đối phó với lũ quái vật cũng không thành vấn đề, vậy cái thứ giống như đường tàu lượn siêu tốc hình tròn khổng lồ ngay trước mặt kia là cái quái gì thế?
"Tàu lượn siêu tốc mà cô nói là cái này hả?" Giọng Nhạc Âm run rẩy, the thé như một loài sinh vật kỳ lạ nào đó.
"Chứ còn gì nữa?" Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh liếc nhìn anh ta, nhưng đâu đó vẫn có thể cảm nhận được chút bất đắc dĩ: "Đừng nghỉ nữa, chúng ta phải tăng tốc lên, nếu không chắc chắn không lên được đâu. Anh từng chơi xe mini bốn bánh chưa? Khi đi qua khúc cua lớn như này, nếu pin yếu hoặc motor không khỏe là sẽ trượt ngược lại đường ray đấy."
Nhạc Âm gật đầu, vội vàng chuẩn bị làm việc. Thế nhưng sau khi gõ được nốt đầu tiên, anh ta kinh ngạc kêu lên: "Ơ?"
Khương Yển vừa mới tranh thủ nghỉ ngơi một lát, "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" tạm thời biến mất khỏi tai ba người, sân khấu nhỏ tiếp tục trượt về phía trước nhờ quán tính. Vì tốc độ trước đó rất nhanh nên dù chỉ trượt theo quán tính, tốc độ cũng không giảm đi là bao, vẫn duy trì khoảng 120km/h.
Song dựa theo kinh nghiệm hai mươi giây trước của Mạc Tiểu Nghiêu, khoảng cách đến lúc dừng hẳn cũng chỉ còn vài giây.
Thấy Nhạc Âm bắt đầu gõ trống, Khương Yển cũng không vội vàng bắt đầu màn trình diễn của mình, anh đan hai tay vào nhau, xoay xoay cổ tay, nhân tiện hoạt động các ngón tay đã bị cứng lại do chơi nhạc cường độ cao trong thời gian dài.
"Sao vậy?" Khương Yển đứng dậy đi tới bên cạnh Nhạc Âm, không nhìn ra điểm gì bất thường, bộ trống vẫn là bộ trống đó, chỉ có biểu cảm của Nhạc Âm hơi khác lạ.
Tiếng trống cũng khác.
"Bên này biến thành game âm nhạc rồi!" Giọng nói của Nhạc Âm lộ rõ sự vui sướng, cũng phải thôi, sau một khoảng thời gian dài chỉ có giai điệu "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" quanh quẩn bên tai, anh ta khao khát được đổi bài hát muốn chết.
"Chúng tôi không nhìn thấy, anh tả lại chút đi." Khương Yển vẫn rất bình tĩnh, đi một vòng quanh bộ trống của Nhạc Âm, chẳng lâu sau đã phát hiện ra, tuy chỉ có một mình Nhạc Âm gõ trống nhưng tốc độ của sân khấu nhỏ lại đạt đến mức cần hai người họ hợp sức mới tạo thành được trước đó.
Nhạc Âm không ngừng tay, cũng không nhìn Khương Yển, ánh mắt tập trung vào khoảng không phía trên bộ trống khoảng mười lăm xen-ti-mét, như thể ở đó có một màn hình vô hình đang liên tục làm mới các nốt nhạc và vị trí mà anh ta cần phải đánh.
"Thì là game âm nhạc đó." Dùi trống của Nhạc Âm liên tục gõ trên mặt trống, tạo nên một nhịp điệu cực kỳ cuốn hút: "Sẽ có con trỏ di chuyển theo quỹ đạo, quỹ đạo khác nhau đại diện cho các mặt trống khác nhau, có trước có sau, chỉ cần gõ chính xác vào nhịp thì ngay cả người không hiểu nhạc lý cũng có thể chơi rất hay."
Khương Yển nhướn mày, có vẻ như đã hiểu, anh từng nhìn thấy thứ tương tự trên điện thoại của cháu trai mình. Không lãng phí thời gian nữa, Khương Yển ung dung đi về vị trí của mình, đặt hai tay lên phím đàn keyboard, tùy ý nhấn một nốt.
Sau đó trước mặt anh cũng xuất hiện một màn hình tương tự như Nhạc Âm miêu tả, so với lời miêu tả thiếu logic và đầy cảm xúc kia, anh vẫn cảm thấy cách thể hiện trực quan này tốt hơn nhiều.
Thử nhấn phím đàn theo màu sắc của các nốt nhạc trên màn hình, Khương Yển chợt cảm nhận được cảm giác hoàn toàn khác so với lúc chơi đàn trước đó. Sau vài lần bỏ lỡ do chưa quen thuộc với trò chơi, động tác của anh ngày càng trơn tru, tay nhanh nhẹn hơn, tốc độ của sân khấu nhỏ lại được nâng lên một tầm cao mới.
Dưới sự điều khiển của Mạc Tiểu Nghiêu, sân khấu nhỏ đã thành công vượt qua khúc cua chữ S cuối cùng, trước mặt là một đoạn đường thẳng tắp dài năm trăm mét, ở cuối con đường chính là lối vào đường ray hình xoắn ốc lớn.
Rõ ràng, đoạn đường năm trăm mét này là để họ tăng tốc.
"Hai người mau tìm chỗ bám chắc đi, sắp đến lối vào rồi."
Trong ba người, chỉ có Mạc Tiểu Nghiêu là không xuất hiện màn hình game âm nhạc. Cô đoán có lẽ do mình là người cầm lái nên màn hình, tốc độ và đường đi không thể đồng bộ hoàn toàn.
"Phía trước có hai nhóm, đều không có quái vật bám theo, tốc độ rất nhanh." Mạc Tiểu Nghiêu bước lên vài bước đến trước lan can, hai tay nắm chặt lấy, mặc kệ cây đàn bass màu đen tuyền đang không ngừng va đập vào người: "Tôi đoán màn hình của hai người có liên quan đến lũ quái vật, không tiêu diệt hoặc không bỏ rơi được chúng thì chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại, không thể tăng tốc."
"Nghe cũng hợp lý đấy." Khương Yển tán thành với suy đoán này: "Bài hát của tôi gần tới câu cuối rồi, có thể kết thúc trước khi vào đường ray. Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào quán tính tiến về phía trước và gia tốc trọng trường hiện tại của chúng ta."
Mạc Tiểu Nghiêu im lặng gật đầu, bàn tay nắm chặt lan can đã trắng bệch. Trời mới biết, trước giờ cô luôn tránh xa những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, có lần bị bạn bè lôi kéo đi, cô cũng chỉ đứng dưới đất trông đồ đạc, tuyệt đối không dám tự mình lên chơi.
Ai có thể ngờ được, lần đầu tiên trong đời cô ngồi tàu lượn siêu tốc lại là trong tình huống phải đánh cược bằng chính mạng sống của mình như thế này chứ?
"Kết thúc!" Ngay trước khi sân khấu nhỏ lao vào đường ray, Nhạc Âm đã hoàn thành bài hát của mình, sau đó anh ta ném dùi trống sang một bên, nhanh chóng ngồi phịch xuống đất đối diện với lan can.
Hai tay anh ta duỗi thẳng về phía trước bám vào lan can, sau đó dùng tư thế hít đất để luồn tay vào khe hở của lan can rồi nắm chặt lấy. Hai chân cũng luồn qua khe hở, treo lơ lửng giữa không trung.
Nếu Nhạc Âm không phải người đứng cuối sân khấu thì với tư thế hiện tại, anh ta hoàn toàn có thể làm tượng đầu thuyền cho những con thuyền có hình bạch tuộc.
Khương Yển cũng đã tự mình cố định xong, anh đi tới một lan can trống khác, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía trước. Những gì anh có thể làm đều đã làm rồi, các đồng đội khác của anh cũng vậy, tiếp theo chỉ có thể phó thác số mệnh của mình cho sân khấu nhỏ dưới chân.
Sống hay chết, chỉ là chuyện của hơn mười giây nữa.
"Cạch." Sân khấu nhỏ vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu tiến vào đường ray hình xoắn ốc lớn theo quán tính, mang theo vận mệnh của ba con người lao vun vút về phía đỉnh cao nhất.