"Cẩn thận!"
Con ngươi Mạc Tiểu Nghiêu co rút, tay không dám ngừng chơi đàn. Cô vội vàng nghiêng người, điều khiển sân khấu nhỏ né tránh con quái vật trong gang tấc.
Trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch giống như nhịp trống của Nhạc Âm, thần kinh căng như dây đàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm con quái vật, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo của nó.
"Vãi, cái quái gì thế này?" Nhạc Âm không nhịn được chửi thề, anh ta đang quay lưng về phía sau, nếu không phải Mạc Tiểu Nghiêu đổi hướng thì hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Bấy giờ khi nhìn thấy hình dáng con quái vật, anh ta sợ đến mức suýt nữa ném cả dùi trống đi. May mà Khương Yển bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nếu không chắc chắn anh ta đã làm thật rồi.
"Tập trung!" Khương Yển vừa kéo Nhạc Âm vừa lướt trên phím đàn đầy thành thạo. Dường như đối với anh, chơi một bản nhạc đơn giản như vậy mà phải dùng đến hai tay thì quá là quá lãng phí.
"Cảm ơn, cảm ơn." Nhạc Âm lấy lại tinh thần, rụt cổ một cái rồi tiếp tục tập trung vào nhịp điệu, không dám quay đầu lại nữa, chỉ mong sân khấu nhỏ có thể chạy nhanh hơn để thoát khỏi con quái vật phía sau.
Nghĩ thì hay lắm, song thực tế lại phũ phàng.
Con quái vật với làn da kim loại kia nhanh nhẹn một cách kỳ lạ, nó không chạy trên mặt đất như những loài động vật bốn chân thông thường mà thi thoảng lại nhảy lên màn sương mù bao quanh đường đua, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào trong màn sương.
Mỗi khi như vậy, nó sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, mà lúc này màn sương như có thực thể trở thành điểm tựa cho con quái vật.
Hình như móng vuốt của con quái vật đã bám vào thứ gì đó trong màn sương, trở thành điểm mượn lực, sau khi hai chi sau khỏe mạnh cũng bám chắc, nó chợt bay lên không trung, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mục tiêu bằng cú nhảy xa gần hai mươi mét chỉ trong tích tắc.
"Nó đuổi kịp rồi!" Mạc Tiểu Nghiêu ngoái đầu nhìn con quái vật, nhưng cũng không dám quay đầu lại quá lâu, con đường phía trước đã xuất hiện khúc cua, có vẻ như càng về sau sẽ càng nhiều khúc cua hơn.
Cô không thể để sân khấu nhỏ đâm vào màn sương mù! Tuy không nhìn thấy bên trong có gì nhưng trực giác mách bảo cô, kết quả khi đi vào đó chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhạc Âm đang gõ trống dồn dập theo giai điệu "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" như sực nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Không phải "xe" của chúng ta có lớp bảo vệ à? Vừa rồi người phụ nữ kia còn không lên được mà, có phải..."
"Phẹt!"
Con quái vật há miệng phun ra một bãi nước màu xanh lam, rơi xuống sàn sân khấu nhỏ ăn mòn tạo thành một cái lỗ nhỏ.
Sắc mặt Nhạc Âm trở nên khó coi, bãi nước kia vốn nhắm vào anh ta, nếu không phải Mạc Tiểu Nghiêu kịp thời quay đầu, phô ra động tác khiến suýt thì trật cả eo để điều khiển sân khấu nhỏ né tránh linh hoạt, chỉ cần chậm một chút thôi, Nhạc Âm không chết cũng bị thương.
"Chỉ né tránh thôi không được, phải phản công." Khương Yển vẫn không ngừng tay, bù lại lỗi lầm do Nhạc Âm gây ra vì sợ hãi. Sân khấu nhỏ lao về phía trước với tốc độ 140km/h nhưng vẫn không thể nào bỏ rơi kẻ truy đuổi phía sau.
Lời nhắc nhở của Khương Yển khiến Mạc Tiểu Nghiêu đang hoảng loạn cũng dần bình tĩnh lại, cô lập tức nhớ đến phương thức tấn công mà hệ thống đã nói.
"Mic!"
Sân khấu nhỏ di chuyển với tốc độ cao không hề vững vàng, hơn nữa Mạc Tiểu Nghiêu còn phải chú ý điều khiển phương hướng, quan sát xem phía trước có khúc cua hay không. Cô gần như phải làm ba việc cùng lúc, vừa cố gắng giữ vững vừa nhanh chóng tiếp cận mic ở phía trước sân khấu.
"Aaaaaaaaaa!" Cô thử hét vào mic, xem có phải là đòn tấn công bằng sóng âm giống như cô tưởng tượng hay không.
Thử nghiệm có hiệu quả, một vòng tròn năng lượng hình lưỡi dao gió thường thấy trong anime lấy sân khấu nhỏ làm tâm lan ra xung quanh, trong đó có một lưỡi dao quét trúng con quái vật đang đuổi theo phía sau.
Dưới ánh mắt mong đợi của Khương Yển, con quái vật chỉ bị cản trở một chút, tốc độ hơi chậm lại chứ không hề bị thương. Ngược lại, đòn tấn công không đau không ngứa này càng khiến nó thêm tức giận.
Con quái vật gầm lên giận dữ, âm thanh khác với lúc trước, nghe hơi giống tiếng sói tru gọi đồng loại. Ngay sau đó, tốc độ của nó chợt tăng lên, móng vuốt cào trúng sân khấu vài lần để lại những vết xước đáng sợ.
Theo định luật Murphy, nếu một việc có khả năng trở nên tồi tệ hơn, cho dù khả năng đó nhỏ đến đâu thì nó cũng sẽ xảy ra.
Vài giây sau tiếng gầm của con quái vật, trong màn sương mù vang lên những tiếng hú đáp lại, không biết vì sao, lúc này màn sương mù như mỏng đi, có thể nhìn thấy lờ mờ vài bóng dáng giống hệt con quái vật kia.
"Hát tiếp đi!"
Sắc mặt Khương Yển cũng thay đổi, nửa năm trước anh đã nhận được giấy báo tử ghi rõ thời gian cụ thể từ chỗ bác sĩ. Trải qua quá trình tự điều chỉnh, anh đã coi nhẹ sống chết, cũng dặn dò xong hết chuyện về sau, vốn định tranh thủ thời gian còn lại đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp của thế giới này nhiều hơn một chút...
Ai ngờ Trái đất bất ngờ nổ tung chứ?
Ngay trước khi chết, Khương Yển đã chộp lấy một mảnh vỡ mà anh thấy thú vị, sau đó đột ngột tiến vào nơi như vậy. Cái chết chẳng là gì với anh, nhưng chết thảm á? Vẫn là thôi đi.
Thật ra không đợi Khương Yển lên tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu đã ghé sát vào mic hét loạn xạ.
"Aaaaaaaaaa!"
"Lư Sơn Hàng Long Bá!"
"Đạn Chỉ thần công!"
"Ban cho ta sức mạnh, ta là Heman!"
"Đại bác nhân gian, bắn!"
"Động Cảm Quang Ba!"
"Trả tôi Phiêu Phiêu quyền!"
"Đấu sĩ Thần Long!"
"Đồ một tai, chạy đâu cho thoát!"
"Yêu quái, trả ông nội lại cho tao!"
"Tôi gọi một tiếng, anh dám trả lời không!"
...
Trong đầu hiện ra cái gì là cô nàng Mạc Tiểu Nghiêu hét cái đó, khàn cả giọng nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ bé. Lưỡi dao gió vẫn bắn ra từng đợt theo tiếng hét của cô, song uy lực chẳng khác gì lúc trước, không hề thay đổi vì tone cao hay thấp.
Khương Yển cạn lời, nếu không phải bây giờ thời gian gấp rút thì anh rất muốn xông qua cạy mở đầu cô nàng này ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
Tuy nhiên...
Cúi đầu nhìn hai tay vẫn đang vô thức đàn "Chúng ta cùng chèo thuyền nào", Khương Yển bỗng cảm thấy, hình như bản thân mình chẳng có tư cách gì để chê bai người khác.
Sát thủ linh hoạt xấu xí vẫn bám riết không tha, đối đầu với cô gái mắc hội chứng nổi loạn tuổi dậy thì gào thét "Pikachu, tớ chọn cậu!", tay trống bên kia tranh thủ lúc gõ trống cũng bắt đầu học cách dùng dùi trống gõ vào đầu kẻ địch - tất cả những điều này đều hoà quyện trong tiếng nhạc "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" vui tươi rộn ràng, trông vô cùng hài hòa.
Lương tâm Khương Yển đau nhói, anh thực sự không bịa nổi nữa.
Nhạc Âm đã dần lấy lại bình tĩnh sau nỗi căng thẳng ban đầu, nhất là khi anh ta giơ dùi trống gõ vào móng vuốt của con quái vật đang vươn tới theo bản năng, thành công khiến nó bị đau. Giống như đã mở ra một cánh cửa mới, dùi trống trong tay cũng không còn là dùi trống bình thường nữa mà là dùi trống mang theo đau thương đến từ vùng đất băng giá xa xôi.
Mạc Tiểu Nghiêu cảm giác mình sắp hết oxy đến nơi rồi, thế nhưng uy lực của lưỡi dao gió bắn ra vẫn yếu xìu. Lúc này cô chỉ muốn yên tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi, không muốn thốt ra chữ nào nữa.
Thậm chí cô còn cảm thấy hai chiếc giày cao gót mà mình vừa ném ra còn có lực sát thương mạnh hơn cả lưỡi dao gió. Ít nhất là khi chiếc giày còn lành lặn đập vào đầu con quái vật kia đã khiến nó hơi loạng choạng.
Khương Yển nhìn kẻ truy đuổi đã biến thành ba con quái vật, lại nhìn những vết thương ngày càng nhiều phía sau sân khấu nhỏ, đột nhiên một ý tưởng nảy lên trong đầu, anh nói với Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô thử hát một bài đi, dù sao chúng ta cũng là một ban nhạc."
Tinh thần Mạc Tiểu Nghiêu phấn chấn hẳn lên, lời này của Khương Yển rất có lý. Hy vọng đã tiếp cho cô sức mạnh to lớn, cô hắng giọng, ghé sát vào mic, bắt đầu màn trình diễn mới.
Trước khi những quán KTV mini như bốt điện thoại xuất hiện trên đường phố, cô từng lập kỷ lục một mình hát karaoke suốt bốn tiếng đồng hồ trong phòng riêng đấy.
Nhưng bây giờ nên hát bài gì đây? Những bài hát nhẹ nhàng trữ tình chắc không thích hợp, phải là một bài mạnh mẽ, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng chọn ra bài hát đầu tiên hiện lên trong đầu phù hợp với yêu cầu, lại gào vào mic.
"Sông Hoàng Hà chảy về phía Đông
Sao trên trời hướng về Bắc Đẩu
Đã nói đi là sẽ ra đi
Anh có tôi có tất cả đều có
Thấy chuyện bất bình, gào lên một tiếng
Đáng ra tay thì sẽ ra tay
Như gió như lửa, xông vào Cửu Châu*!"
*Tên gọi cổ xưa của Trung Quốc.
...
Quả nhiên cường độ của lưỡi dao gió mà sân khấu nhỏ bắn ra lần này đã mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn một chút. Nếu như vừa rồi nó chỉ có năm điểm sát thương thì bây giờ ít nhất cũng phải mười lăm điểm.
Tất nhiên vẫn vô dụng như thường.
Những khúc cua phía trước ngày càng nhiều, còn đáng sợ hơn tất cả những đường đua cuối cùng trong game đua xe mà Mạc Tiểu Nghiêu từng chơi. Chỉ vài giây trước, cô vừa gào thét bài "Hảo hán ca" vừa tận mắt nhìn thấy một chiếc xe phía trước vì chạy quá nhanh nên đã lao ra khỏi đường đua, phóng vào màn sương mù bên đường.
Vài giây sau, tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong màn sương, chỉ vang lên chừng hai, ba tiếng rồi im bặt, có lẽ bị quái vật bóp cổ hoặc cũng có thể đã bỏ mạng.
Dù là như thế nào, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không muốn tự mình trải nghiệm, cô không tò mò đến thế, thật đấy.
Những người đi đường không cướp được xe đã biến mất không còn tăm hơi, không rõ là vì tốc độ xe quá nhanh nên họ bị bỏ lại phía sau, hay là bị lũ quái vật xông ra từ màn sương coi như bữa ăn. Cho dù bọn họ may mắn sống sót cũng vô dụng, sau top 20, tất cả đều sẽ bị loại bỏ. Ngay từ đầu, những người không cướp được xe đã cầm chắc suất bị loại rồi.
Trừ khi người đó có thể sống sót một cách thần kỳ cho đến cuối cùng, mà số lượng xe còn lại không đủ hai mươi chiếc. Có điều xác suất này cũng chẳng khác gì trúng số độc đắc.
Rất nhiều lần Mạc Tiểu Nghiêu không còn tâm trí đâu mà hát, cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào khúc cua phía trước để kịp thời điều chỉnh tay lái, dây đàn bị cô gảy lung tung phát ra âm thanh hỗn loạn, nếu không phải cần gảy đàn mới có thể điều khiển linh hoạt hơn thì cô đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Khương Yển nhìn thấy tất cả, anh là người nhàn rỗi nhất trong cả đội, cũng là người có nhiều thời gian nhất để suy nghĩ đối sách.
Anh đã phân tích rất rõ ràng tình hình trước mắt, nếu không thoát khỏi ba con quái vật phía sau, họ chắc chắn không thể đến đích an toàn. Nhìn sang những xe khác, phía sau mỗi xe đều có quái vật bám riết không tha, số lượng được phân chia rất công bằng, mỗi xe ba con không nhiều không ít.
Đây chắc chắn là một trong những điều kiện để qua màn. Một là bỏ chạy, hai là tiêu diệt, tóm lại không thể vừa dẫn theo chúng vừa đến đích được. Ngay vừa rồi lại có một chiếc xe bị lật, lần này không phải lao vào màn sương mà là bị quái vật đuổi kịp, chúng hợp sức tấn công.
Lúc sân khấu nhỏ đi qua, Khương Yển liếc nhìn, người trong xe đã biến thành một đống thịt nát, thậm chí không nhìn ra đầu và tay chân ở đâu. Còn ba con quái vật kia chỉ mải mê thưởng thức bữa ăn của mình, không đuổi theo những người chơi khác.
Điều này càng khiến Khương Yển củng cố suy nghĩ của mình, hơn nữa so với việc bỏ chạy, anh càng thích giải quyết triệt để hơn.
"Đưa mic cho tôi!" Khương Yển gọi Mạc Tiểu Nghiêu.
Nếu Mạc Tiểu Nghiêu đã không còn hơi sức đâu mà hát, vả lại uy lực cũng chỉ có vậy, không bằng để đối phương thử xem sao.
Nghe thấy tiếng gọi, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn đường đua phía trước khá bằng phẳng mới xoay người dùng chân đá cái giá đỡ mic về phía Khương Yển.
Khương Yển giơ một tay đỡ lấy mic, sau đó hát ra câu "Sông Hoàng Hà chảy về phía Đông" lệch tone đến tận Nam Cực.
Sân khấu nhỏ rung lên bần bật, sau đó bắn những lưỡi dao gió bảy màu ra bốn phía xung quanh, tốc độ có thể so với hiệu ứng chém trái cây điên cuồng trong game Fruit Ninja.
Mỗi lưỡi dao đều nhuốm máu, uy lực đạt MAX!