Ánh mắt Lê Kiến Mộc khẽ híp lại khi nhìn vào ấn ký trên vai Triệu Phong. Trong lòng cô sinh ra cảm giác khó tả.

Ấn ký của Thanh Huyền Môn là khắc trực tiếp vào linh hồn.

Nhưng cô... lại không có.

Cô nhớ rõ, kiếp trước bản thân từng có nó. Theo lý mà nói, cho dù đã chuyển thế, ít nhiều cũng phải để lại dấu vết nào đó, vậy mà giờ trên người cô hoàn toàn trống rỗng.

Điều đó chỉ có thể nói lên một chuyện—sức mạnh trong cô hiện tại đã vượt quá giới hạn, đến mức có thể khiến thứ đó tự vỡ tan.

Triệu Phong dường như đoán được suy nghĩ của cô, vội vàng kéo lại mảnh vải rách che vai mình, giọng căng thẳng:

"Lê đại sư… nếu ấn ký này thật sự nguy hiểm như vậy, chi bằng chúng ta đừng tùy tiện động vào. Nhỡ đâu kinh động đến kẻ đứng sau thì sao? Cô còn cần tôi giúp mà, đúng không?"

Anh ta biết rõ—một khi ấn ký này bị xóa đi, e rằng bản thân cũng khó toàn mạng.

Thà bị khống chế mà còn sống, còn hơn chết ngay tại chỗ.

Lê Kiến Mộc thu ánh mắt lại, nhàn nhạt đáp:

"Yên tâm, tôi tạm thời chưa giết anh."

Hai chữ “tạm thời” khiến lòng Triệu Phong khẽ run.

Anh ta cười gượng, tự xoa mặt mình để bản thân trông có vẻ nịnh nọt hơn:

"Đa tạ Lê đại sư đã rộng lượng! Tiếp theo cô muốn tôi làm gì, tôi nhất định tận tâm tận lực, không dám chậm trễ."

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta một lúc, rồi dặn dò:

"Anh quay về Chung gia đi."

Chung Nghị và Chung Tử Hằng đều đã chết, giờ anh ta dùng thân thể của Chung Tử Ngưng quay về, chẳng khác nào “chính danh” tiếp quản Chung gia. Việc thu thập thông tin cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Cô không tin Chung Nghị không có hậu thủ. Chỉ cần moi được chút manh mối, cũng là thu hoạch lớn.

Triệu Phong hiểu ý, lập tức kéo thân thể Chung Tử Ngưng rời đi. Tạ Tất An cũng ôm máy ảnh đặc biệt quay về tổng cục.

Trong phòng chỉ còn lại hai người: Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc, ngồi đối diện nhau.

Lê Kiến Mộc trầm ngâm hỏi:

"Anh nghĩ Chung Nghị giữ lại Chung Tử Hằng là có mục đích gì?"

Theo lý, một kẻ như Chung Nghị—thân là hạt giống quỷ, không thể có tình cảm thật sự—vậy tại sao còn giữ Chung Tử Hằng sống, thậm chí còn để Chung Tử Ngưng hiến tế làm quỷ phó?

Không thể chỉ là vì trọng nam khinh nữ. Chắc chắn còn ẩn tình phía sau.

Yến Đông Nhạc suy nghĩ một lát, rồi đáp:

"Bởi vì Chung Tử Ngưng không dễ khống chế. Còn Chung Tử Hằng thì ngốc nghếch, dễ sai khiến."

Lê Kiến Mộc gật đầu, ánh mắt sâu xa:

"Chung Nghị không định tiếp tục làm người của Chung gia, ông ta muốn trở thành người đại diện cho vị ‘đại nhân’ kia—muốn làm Vọng Chân."

Yến Đông Nhạc chậm rãi gật đầu:

"Tôi cũng nghĩ như vậy."

Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ trong lòng: Nếu Chung gia có thể chen chân vào vị trí cạnh tranh đó, thì những môn phái khác chắc chắn cũng có người tranh cử.

Cho nên, muốn tìm ra địa điểm và thời gian bọn họ chọn người kế vị mới, không thể chỉ dựa vào việc theo dõi Chung Nghị.

Vấn đề là—phải tìm ai để moi thông tin?

Bề ngoài thì Huyền Ý Môn vừa mới rung chuyển, thiên hạ tưởng như đang trong không khí Tết tưng bừng. Nhưng thực chất, các đại môn phái đã sớm căng thẳng như dây đàn. Một cơn bão lớn đang đến gần.

Cục đặc sự lại là đơn vị bị đề phòng sâu nhất.

Lê Kiến Mộc ngẫm nghĩ một hồi, rồi bất ngờ xách ba lô của mình lên.

Phía trên treo lủng lẳng một hàng người gỗ, giống như đang cười ngây ngô giữa bóng tối, đầy quỷ dị.

Thật ra, ngay cả bản thân Lê Kiến Mộc cũng không nhớ rõ mình đã treo bao nhiêu người gỗ nhỏ nữa. Những người gỗ này, trước kia đều là tà tu hoặc ít nhiều có liên quan đến tà tu, bây giờ vừa hay có thể dùng để dò la tin tức.

Sau khi đặt cấm chế lên từng người, Lê Kiến Mộc ra lệnh rõ ràng rồi thả họ đi. Là tà tu thì lập trường vốn dĩ đã không vững chắc, giờ lại được sống tự do trong giới hạn, bọn họ chẳng ngại gì mà không tận tâm giúp cô tìm kiếm tin tức.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

"...Là cô đã cứu tôi sao?"

Vân Dật mở mắt, ánh nhìn mơ hồ, ngơ ngác nhìn Lê Kiến Mộc. Trong đầu anh vẫn còn hình ảnh bản thân bị các môn phái truy sát đến đường cùng.

Lê Kiến Mộc đáp: "Cũng chỉ đúng một nửa. Thứ trên người anh đã cứu anh trước tôi."

Vân Dật lập tức căng thẳng, ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn cô: "Trên người tôi không có gì cả! Không có gì hết!"

"Anh yên tâm, tôi không có ý cướp đồ gì của anh." – Giọng cô nhẹ tênh, không hề có vẻ ép buộc – "Tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết, trước khi rời đi, sư phụ anh đã nói gì với anh?"

Vân Dật siết chặt hai tay, không trả lời.

Lê Kiến Mộc im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Anh muốn tôi sưu hồn sao?"

Cả người Vân Dật run lên. Dù tu vi không cao, nhưng anh thừa biết sưu hồn là việc tàn nhẫn đến mức nào.

"Thật thất vọng!" – Anh ta giận dữ trừng mắt nhìn cô – "Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cô, vậy mà cô cũng chẳng khác gì đám tà ma ngoại đạo kia, thích là sưu hồn! Tôi đúng là nhìn lầm cô rồi!"

Lê Kiến Mộc đưa tay xoa trán, giọng trầm thấp.

"Vọng Chân… một kẻ như vậy, sao lại có thể dạy ra được một đệ tử như anh?"

Cô ngoảnh sang nói với Yến Đông Nhạc: "Anh đưa cho anh ta tư liệu do cục đặc sự thu thập, để anh ta tự nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là tà ma thật sự."

Nói rồi, cô đứng dậy, bước vài bước rồi quay đầu lại.

"Tôi hiểu cảm tình của anh dành cho sư phụ và sư môn, cũng tôn trọng sự dạy dỗ bao năm anh nhận được. Nhưng tôi phải nhắc anh một câu: thứ mà sư phụ anh để lại trên người anh, tuyệt đối không đơn giản. Nếu anh muốn, chúng tôi có thể giúp anh. Nhưng nếu anh không muốn—"

Ánh mắt cô chậm rãi liếc sang.

"—thì cũng đừng mong rời khỏi đây dễ dàng."

Sưu hồn… hoàn toàn không phải câu nói đùa.

Chút giao tình cũ giữa hai người, không đáng để cô mạo hiểm giữ lại một ẩn họa lớn.

"Anh suy nghĩ cho kỹ đi."

Sau câu nói ấy, cô rời đi, không hề ngoảnh lại.

Trong khi đó, đám người gỗ nhỏ mà cô thả ra đã nhanh chóng truyền về tin tức.

Mạng lưới tụ tập ngầm của tà tu dưới lòng đất giống như ổ gián, cho dù đã bị cục đặc sự truy quét suốt bao nhiêu năm, vẫn không cách nào xóa sổ hoàn toàn. Thông tin lan truyền vô cùng nhanh chóng.

Tin tốt là, thời gian tổ chức chọn người đại diện mới vẫn chưa tới.

Nhưng tin xấu thì rõ ràng: chỉ những người nhận được thiệp mời—là Huyền Sư hoặc tà tu được chọn—mới có thể tham gia.

Mà thiệp mời thì đến giờ chỉ mới xuất hiện sáu chiếc. Theo như chợ đen đồn đoán, tổng số người được chọn cũng không vượt quá mười lăm. Với con số ít ỏi đó, các môn phái có liên minh với tà tu còn tranh không đủ, nói gì tới việc rò rỉ ra ngoài.

Ngược lại, bên Triệu Phong lại có tiến triển đáng kể.

Vì Chung Tử Ngưng có một người chú là phụ tá thân cận của Chung Nghị, nên Triệu Phong – hiện đang chiếm giữ cơ thể cô ta – đã lợi dụng mối quan hệ này, khai thác được thông tin về thời gian và địa điểm cụ thể của hoạt động chọn người đại diện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play