Cô đưa đầu ngón tay lên, triệu hồi một dây đằng màu lam sẫm, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Ngay lập tức, dây đằng lan nhanh theo từng cơn gió, khí tức tà ác xung quanh bị tinh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại cảm giác trong lành và thanh khiết.

Chung Tử Ngưng không thể chấp nhận được kết cục ấy.

Cô ta muốn sống, muốn diệt trừ kẻ thù như Chung Nghị và Chung Tử Hằng, nhưng quan trọng hơn cả, cô ta muốn trở thành người đứng đầu Chung gia — hưởng vinh hoa, quyền lực, và sự kính ngưỡng của muôn người.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Lê Kiến Mộc, trong đôi mắt đã không còn bình tĩnh, mà thay vào đó là lửa giận và oán hận sâu sắc.

Kết giới bị phá, đám người hầu chờ đợi bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Khi chứng kiến nhóm người Lê Kiến Mộc đột ngột xuất hiện, có kẻ không kìm được mà hét lên:

“Oa, mẹ nó!”

Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua, chưa kịp phản ứng thì...

Chung Tử Ngưng bỗng nhào tới!

Trong tay cô ta là một con dao găm sắc bén, nhắm thẳng vào bả vai của Lê Kiến Mộc:

“Đi chết đi!”

Dao đâm trúng — nhưng không có máu.

Không có cảm giác đâm trúng cơ thể người, mà giống như... một khúc gỗ.

Chung Tử Ngưng sững sờ, giương mắt nhìn kỹ, cuối cùng cũng nhận ra: người đứng trước mặt mình — chỉ là một hình nhân gỗ.

Ngay lúc đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô ta.

Quay đầu lại, mới thấy Lê Kiến Mộc đang đứng bên cạnh, bình thản nhìn cô ta như thể mọi chuyện đã nằm trong dự đoán từ lâu.

“Cô… Cô...”

Khi lý trí dần trở về, Chung Tử Ngưng mới kinh hoảng nhận ra đối phương là một Huyền Sư – hơn nữa còn là Huyền Sư có tu vi cực kỳ mạnh mẽ.

"Rất... rất xin lỗi, tôi... tôi không cố ý..." Giọng cô ta run rẩy, "Tôi chỉ là... chỉ là..."

"Muộn rồi." Lê Kiến Mộc lạnh nhạt nói, ánh mắt lướt qua mang theo chút đồng tình.

Cô khẽ búng ngón tay, trận pháp phong ấn trên giá gỗ lập tức được gỡ bỏ. Trong nháy mắt, một bóng đen từ bên trong người gỗ lao ra, không chút do dự nhập vào thân thể Chung Tử Ngưng.

Chung Tử Ngưng sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Vài giây sau, đôi mắt ấy lại mở ra, ánh lên chút tà khí, cười khẽ thành tiếng: "Lê đại sư, tôi cũng có truy cầu của riêng mình. Cô tìm được thân thể phụ nữ này cho tôi, cũng coi như là một loại ân huệ đấy."

Lê Kiến Mộc liếc nhìn hắn ta, thản nhiên đáp: "Coi như anh may mắn. Nếu không, anh còn không có cơ hội trọng sinh, chứ đừng nói tới việc có thân thể mới."

Dù trong lòng Triệu Phong có chút bất mãn, nhưng không thể phủ nhận: so với việc mãi mãi làm người gỗ, việc có được cơ thể mới dù là nam hay nữ cũng đều là một cơ hội quý giá.

"Muốn tôi làm gì?" Triệu Phong nhíu mày, ánh mắt cảnh giác, "Tôi không tin cô tốt bụng đến thế."

Lê Kiến Mộc cười nhạt: "Không vội."

Sau đó, cô xoay người bước tới gần nhóm sinh viên trẻ tuổi đang run lẩy bẩy đứng cách đó không xa.

Một người lập tức cười gượng chào: "Bạn học Lê, đã lâu không gặp, ha ha ha... chúc mừng năm mới!"

Lê Kiến Mộc dừng lại một chút: "Các cậu đều là sinh viên đại học Bắc Thành?"

"Đúng đúng! Bọn tôi là sinh viên năm nhất, vẫn luôn muốn kết bạn với bạn học Lê, tiếc là chưa có cơ hội. Hôm nay ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại gặp được cô, đúng là trùng hợp ghê ha ha ha..."

Lê Kiến Mộc không vạch trần bọn họ – mấy người này nhìn đã biết là rảnh rỗi sinh nông nổi, nửa đêm ra đường tìm kích thích.

Một trong số đó chần chừ nói: "Bạn học Lê, vừa rồi... có một người anh em của bọn tôi bỗng nhiên biến mất ở chỗ này. Nghe nói cậu là Huyền Sư rất lợi hại, có thể giúp bọn tôi tìm cậu ấy không?"

Lê Kiến Mộc quan sát ánh mắt dò xét kia, cũng đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

"Tối nay cậu ta sẽ trở về. Giờ đã muộn, các cậu nên về nhà trước đi."

Đám sinh viên nghe xong thì cuống cuồng quay đầu bỏ chạy, người này còn chạy nhanh hơn người kia. Bọn họ không hề nhận ra, một làn sương mù nhàn nhạt đã lặng lẽ quấn lấy xung quanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Chạy được hai dặm, một người bất chợt dừng lại, ngơ ngác hỏi:

"Ơ... sao chúng ta lại ở đây?"

"Không phải cậu nói muốn ra ngoài chạy đêm sao?"

"Có người bình thường nào nửa đêm chạy từ đầu tới cuối Bắc Thành không? Nhà tôi đâu thiếu máy chạy bộ."

"Thì ai biết được, hôm nay cậu hành động cứ như lên cơn động kinh vậy."

"Thôi, về đi. Chỗ này tối om, rợn cả người."

"Hôm nay không rủ Chung Tử Hằng à?"

"Không có."

Trở về Yến gia, Lê Kiến Mộc ngồi trên ghế sofa, Kim Nghiêu ngoan ngoãn nằm trên một bên vai cô, còn Tráng Tráng thì leo lên vai còn lại, không ngừng vặn vẹo.

Một người hai thú cùng chăm chú nhìn về phía Triệu Phong – lúc này đang ở trong thân thể Chung Tử Ngưng – ngồi đối diện.

"Thế nào?" Yến Đông Nhạc đặt một tách trà nóng trước mặt Lê Kiến Mộc.

Cô khẽ lắc đầu: "Không nhìn ra."

Triệu Phong khổ sở nói: "Tôi thật sự chưa làm gì cả, cũng không cố tình che giấu gì."

"Tôi biết."

Nhưng từ vẻ bề ngoài, chỉ cần Triệu Phong im lặng, dù là đứng rất gần, người thường cũng khó mà phát hiện thân thể này từng mang hạt giống quỷ. Lê Kiến Mộc nhíu mày, đứng dậy, kéo rách vạt áo nơi bả vai của Triệu Phong.

Bả vai trắng nõn, không có dấu hiệu gì lạ.

Nhưng khi đầu ngón tay cô lướt qua nhẹ nhàng, một ấn ký mờ nhạt chợt lóe lên – đó là dấu hiệu của môn phái Thanh Huyền Môn.

Yến Đông Nhạc lập tức dùng máy ảnh ghi lại rồi gửi đi.

"Xem ra, trận pháp trên ấn ký này không chỉ có thể tự bạo, mà còn có thể ẩn mình giữa đám người." Anh trầm ngâm nói.

Lê Kiến Mộc cũng trầm mặc. Trước nay cô vẫn tưởng những người còn sống sót của Thanh Huyền Môn đã không còn nhiều. Nhưng nếu bọn họ có thể ẩn giấu hoàn hảo giữa dân chúng, giả dạng như người bình thường, chẳng trách cô không phát hiện ra.

Đúng lúc ấy, không khí trong phòng dao động nhẹ một cái, một người đàn ông mặc âu phục trắng xuất hiện.

Thấy ánh mắt Lê Kiến Mộc nhìn tới, hắn ta lập tức giơ tay chào, nụ cười rạng rỡ: "Hi, Lê tiểu thư, lâu rồi không gặp."

Lê Kiến Mộc không quên lần trước hắn ta bất ngờ bỏ trốn. Nhưng giờ không phải lúc để so đo.

Cô chỉ vào bả vai Triệu Phong, thản nhiên nói: "Anh nhìn xem trận pháp này."

Sắc mặt Tạ Tất An lập tức nghiêm túc hơn, bước đến gần, chăm chú quan sát ấn ký mờ mờ hiện lên như ẩn như hiện...

Trên khuôn mặt anh ta thoắt cau mày, thoắt lại như đang suy tính gì đó, rồi chợt hiện lên vẻ như đã hiểu ra điều gì. Biểu cảm biến hóa liên tục như bảng màu bị lật đổ, khiến cô không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Một lúc lâu sau, đến cả Triệu Phong cũng thấy không khí có chút ngột ngạt. Anh ta xoay người định tránh đi ánh mắt của cô, lại bị Lê Kiến Mộc gọi lại.

Tạ Tất An lên tiếng phá tan sự im lặng:

"Ấn ký này… quả thực rất xảo diệu."

Lê Kiến Mộc nhướn mày:

"Sao lại nói thế?"

Anh ta đưa mắt nhìn về phía Triệu Phong rồi chậm rãi nói:

"Chồng lên nhau ít nhất hơn trăm loại trận pháp tinh vi. Bình thường những trận pháp như vậy sẽ có quy tắc từng tầng, giải tầng này rồi mới đến tầng tiếp theo. Nhưng cái này không giống. Nó đan xen như mạng nhện, gỡ một điểm là cả hệ thống sụp đổ, muốn bóc tách thì khó như lên trời."

Lê Kiến Mộc nhíu mày:

"Vậy là phiền phức thật rồi?"

Tạ Tất An gật đầu, nhưng vẫn không mất đi vẻ bình tĩnh:

"Dù khó đến mấy thì trận pháp vẫn là trận pháp. Nếu có một cách phá giải hoàn toàn—"

"—thì là dùng thực lực nghiền ép," Lê Kiến Mộc tiếp lời.

Cô hiểu ý anh ta. Bất kỳ kết giới hay trận pháp nào, dù tinh xảo đến đâu, cũng chỉ là công cụ mượn sức mạnh từ trời đất, ngũ hành, nhật nguyệt. Nhưng nếu gặp phải một ngoại lực vượt xa giới hạn đó, thì tất cả cũng chỉ là hư vô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play