Tiêu Cẩm Giác đã là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Mỗi ngày, không cần cung nhân thúc giục, cậu đều có thể tự mình thức dậy. Sau khi dậy, việc đầu tiên là chạy vài vòng trên con đường dài ở Ngoại Ngũ Sở để làm nóng người, sau đó mới hồi cung tắm rửa thay đồ, dùng một bữa sáng đơn giản rồi vào Ngự Thư Phòng học. Cứ như vậy học hành suốt cả ngày, đến chiều học võ xong cũng không về cung nghỉ ngơi, mà tiếp tục làm bài tập tại Ngự Thư Phòng.
Khác hẳn với người đệ đệ phần lười biếng, cậu rất chăm chỉ và nghiêm túc.
Tuy nhiên, dù hiểu chuyện và nghe lời đến đâu, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hiện giờ, nghe hoàng huynh khen một câu như thế, những giọt nước mắt vừa được nén lại liền trào ra lần nữa, tức khắc nước mắt giàn giụa.
Tiêu Cẩm Sâm không nhịn được bật cười: “Đứa nhỏ này, khóc gì mà khóc.”
Tiêu Cẩm Giác nghẹn ngào nói: “Hoàng huynh, thần đệ… thần đệ không có tấm lòng rộng lớn đến thế, cũng chẳng có bản lĩnh gì to tát, giờ đây chỉ vì sợ bị hoàng huynh trách mắng, nên mới cố gắng hết sức để hoàn thành bài vở.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play