Trương Đồng nhìn Trương Thải Hà cứ ngẩn người ra như thế, trong lòng đau xót không thôi.
"Nương nương, mấy chuyện này chúng ta đừng nghĩ nữa, sống tốt cuộc sống của mình mới là quan trọng," Trương Đồng khẽ nói, “Chúng ta ở Bích Vân cung có ăn có mặc, dù thế nào Thái hậu cũng không thể để ngài không làm nổi vị trí Đoan tần nương nương, chi bằng cứ như vậy thôi.”
Trương Thải Hà khẽ thở dài.
Nàng ta nói với Trương Đồng: “Cô cô, từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô cô thật lòng với ta. Chính vì ta buồn phiền chuyện này, nên trong lòng mới nghẹn, không sao thở nổi.”
Nàng ta ngốc, cũng khờ, nhiều chuyện nghĩ mãi không ra. Trong cung ai cũng cười nhạo nàng ta, ai cũng coi thường nàng ta, nhưng người thân lại không thể dễ dàng bỏ rơi nàng ta.
Giống như một chiếc thuyền giấy trôi giữa biển, một con sóng ập đến, nếu người chèo cũng buông tay, thì chiếc thuyền ấy chỉ có thể lật úp, chẳng bao giờ ngóc đầu dậy nổi.
Trương Thải Hà nói: “Xem ra bọn họ còn không bằng Thư Thanh Vũ và Lăng Nhã Nhu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play