Trong chuyện cãi nhau, Trương Thải Hà chưa từng thắng được Thư Thanh Vũ, hoặc nói đúng hơn là nàng ta chưa từng cãi thắng được bất kỳ ai. Ngay cả trước mặt Thái hậu, nàng ta cũng bị Thư Thanh Vũ chặn họng, huống hồ gì lúc không có người ngoài. Vì thế lúc này, nàng ta chỉ có thể cố sức thở dốc, chỉ sợ mình ngất đi. Trương Thải Hà vốn đã có mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, giờ đói đến mức hoa mắt chóng mặt, lại bị Thư Thanh Vũ mỉa mai một trận, cả người như rã rời đau đớn.
Nàng ta đấu không lại Thư Thanh Vũ, chỉ có thể hét lên với Trương Đồng: “Rõ ràng ta bảo ngươi đuổi nàng ta đi, ngươi lại cứ phải mời nàng ta vào làm gì? Muốn cùng nàng ta sỉ nhục ta à? Còn thấy ta chưa đủ giận phải không?”
Trương Đồng mặt đầy lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Thư Thanh Vũ, không vội vàng lên tiếng giải thích.
Thư Thanh Vũ đứng ngay ngoài cửa điện, lạnh nhạt nhìn Trương Thải Hà đang quỳ rạp dưới đất, lạnh lùng nói: “Ngươi biết trông ngươi bây giờ giống cái gì không? Ngươi giống như một con chó hoang bị người ghét bỏ, chỉ biết há miệng sủa loạn, nói toàn những lời không ai hiểu nổi.”
Trước mặt người ngoài, Thư Thanh Vũ luôn lễ phép hòa nhã, ai trong cung cũng nói Thục phi nương nương đoan trang hiền hòa, nhưng lúc này đây, người đứng trước Trương Thải Hà lại như một sứ giả đến từ địa ngục, mỗi lời nói ra đều như lưỡi dao, đâm thẳng vào người Trương Thải Hà.
Dao nào cũng rớm máu, đau đớn tột cùng.
Ánh mắt của Trương Thải Hà lập tức thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT