Đến lúc này, Ôn Phỉ Nhiên còn muốn giãy giụa hấp hối một chút, không hề có cảm xúc nói: “Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói bậy.”
Trâu Dục Tinh thấy cậu qua loa như vậy, còn tưởng cậu đang đùa với mình, dùng vai đụng cậu một cái: “Được rồi, mọi người đều biết cả rồi. Phỉ Nhiên sao cậu cái gì cũng biết vậy!”
Tô Thượng Đình không cam lòng lạc hậu, cũng đi tới nói: “Đúng vậy, Phỉ Nhiên cậu thật lợi hại. Không giống có người kỹ năng diễn xuất tệ hại, cái gì cũng không biết, cả ngày giả ngây giả dại.”
Trâu Dục Tinh không phản ứng lại, tò mò hỏi: “Cậu nói ai thế? Người này tôi có quen không?”
Ôn Phỉ Nhiên: “...”
Trâu Dục Tinh: “...”
Ôn Phỉ Nhiên vừa rồi còn rất tức giận, Trâu Dục Tinh làm tia ảo tưởng cuối cùng của cậu cũng tan biến. Nhưng nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cậu ta, đột nhiên muốn sờ sờ đầu chó của cậu ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play