Bị tước đoạt thị giác, Ôn Phỉ Nhiên chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào âm thanh để phán đoán bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tôn Bảo Phong và Lý Nam đang vật lộn thành một cục, Ôn Phỉ Nhiên không nghe thấy họ nói gì, nghi hoặc nhíu mày. Vốn định lại ghé sát vào một chút, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Nhiều loại cảm xúc đan xen, thần kinh căng như dây đàn, không chịu nổi một chút kích thích nào. Tiếng rung này như một quả bom hẹn giờ, đồng tử Ôn Phỉ Nhiên co lại, ngón tay mềm nhũn, theo bản năng ném điện thoại ra ngoài.
Tiếng điện thoại rơi trên mặt đất bị tiếng chuông điện thoại che lấp. Ôn Phỉ Nhiên luống cuống cúi đầu định nhặt, nhưng cậu vừa mới đưa tay ra, bên tai liền truyền đến tiếng "cạch" giòn tan.
Ôn Phỉ Nhiên quay đầu lại, biểu cảm hoảng sợ như đang đi vệ sinh thì cửa đột nhiên bị người ta mở ra. Mà sự thật cũng gần như là như thế.
Ôn Phỉ Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đứng ở cửa.
Mặt họ ai cũng có vết bầm, một người đuôi mắt sưng lên, người kia khóe miệng rỉ máu, vô cùng nhếch nhác. Theo lý mà nói Ôn Phỉ Nhiên nên cảm thấy hả hê và vui sướng khi người gặp họa, trong lòng lại không hiểu sao hiện lên một tia xấu hổ và hoảng loạn.
Ba người đồng thời cứng đờ, làm nền là tiếng chuông điện thoại của Ôn Phỉ Nhiên: “Ông ơi, cháu trai gọi điện cho ông này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play