Đêm khuya tĩnh mịch, đen như mực. Sau một trận mưa thu, hơi lạnh đầu đông tràn về khắp Kinh thành Trường An.

Khương Linh siết chặt tấm áo choàng lông trên người, ánh nến leo lét trong phòng hắt lên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy của nàng.

“Két ——”

Một bóng người gầy gò đẩy cửa bước vào, cơn gió lạnh mang theo mùi rượu ùa vào phòng. Khương Linh bất chợt rùng mình, ngón tay bất giác siết chặt lấy ống tay áo.

Hắn đóng cửa lại, từng bước tiến đến gần. Khương Linh vẫn ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có những đốt ngón tay trắng bệch đã tố cáo tâm trạng của nàng.

Gả vào tướng quân phủ mới ba tháng mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Người trong lòng từng nâng niu nàng trong lòng bàn tay giờ đây lại giam cầm nàng, mặc cho nữ hầu bên ngoài đội lốt nàng mà làm càn.

Phụ hoàng vì tức giận mà lâm bệnh nặng, Đại hoàng huynh muốn đoạn tuyệt tình huynh muội với nàng, ngay cả Nhị hoàng huynh cũng không thèm đến nhìn nàng một lần. Những tin tức nghe được từ miệng hạ nhân khiến nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Đây là nam nhân nàng đã từng yêu sâu đậm và tin tưởng, vì hắn, nàng cam tâm bẻ gãy đôi cánh của mình, để rồi cuối cùng lại trở thành con chim trong lồng son.

“A,” Trần Cao Khác cười khẽ hai tiếng, cất giọng thờ ơ, “Công chúa quả là không ngoan chút nào. Thần vốn định giữ lại vài người hầu hạ, không ngờ…”

Hắn dừng lại một chút, giọng điệu có ba phần tiếc nuối: “Xem kìa, thời tiết lạnh thế này rồi mà cũng không có ai giúp công chúa thêm một chậu than.”

Khương Linh như rơi vào hầm băng, cả người mềm nhũn, ngã vật ra giường, lẩm bẩm: “Hồng Lăng đâu? Ngươi đã làm gì nàng ấy? Nàng ấy chỉ là một nha hoàn, không biết gì cả…”

“Hồng Lăng,” Hắn cười rồi tiến lên phía trước, một tay chắp sau lưng, thản nhiên vén màn giường lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, đáy mắt ngập tràn vẻ giễu cợt: “Nàng ấy sẽ ra sao, công chúa còn không rõ sao? Công chúa điện hạ của ta, đến bây giờ, người vẫn ngây thơ như vậy.”

Khương Linh ngẩng lên, ánh mắt phẫn nộ đối chọi với hắn. Trần Cao Khác lại chẳng hề để tâm, ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn khẽ lướt qua gương mặt nàng, đáy mắt có thoáng chốc thất thần. Chính lúc này, Khương Linh rút con dao găm giấu trong tay áo ra, rồi hung hăng đâm về phía hắn.

Cổ tay bị bàn tay to lớn lạnh lẽo của hắn giữ chặt, đau điếng, con dao găm rơi xuống đất.

“Mấy ngày không gặp, tính tình của công chúa lại ghê gớm hơn rồi,” Trần Cao Khác siết chặt cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, đáy mắt lạnh như băng, “Nể tình A Yển, thần vốn định tha cho công chúa một mạng, nhưng xem ra, công chúa không cần thần thương hại chút nào!”

“Người đâu, đưa công chúa đến Lục Trì Uyển, ngoài ba bữa cơm mỗi ngày, không được cho bất kỳ ai tiếp cận.”

“…”

Đèn đuốc trong cung Chiêu Dương đang sáng rực bỗng bị một cơn gió lùa vào làm cho tắt ngóm, tẩm điện chìm vào bóng tối. Bóng người nhỏ xinh trên giường đột nhiên mở bừng mắt, siết chặt tấm chăn gấm trước ngực.

“Điện hạ đừng sợ, có nô tỳ ở đây.” Hồng Lăng vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, rồi luống cuống tìm mồi lửa để thắp lại cây nến. Nàng hầu hạ công chúa nhiều năm nhưng cũng không biết nàng lại sợ bóng tối đến mức này, có lẽ là di chứng sau trận phong hàn.

Bóng người trên giường đã vén rèm nhìn ra. Nàng mới độ tám chín tuổi, gương mặt nhỏ bằng bàn tay hơi tái nhợt, nét mày thanh tú hằn rõ vẻ bất an, đôi mắt long lanh như nước mùa thu phủ một tầng sương, chỉ nhìn từ xa cũng khiến người ta đau lòng.

“Hồng Lăng, bây giờ là giờ nào rồi?”

Nàng hơi mím môi, giọng nói mềm mại vì bệnh mà có chút khàn đi. Hồng Lăng đau lòng khôn xiết, bất giác hạ giọng: “Thưa điện hạ, đã là giờ Dần canh ba rồi.”

“Sao lại không nghe thấy tiếng…” Khương Linh sững người, nuốt lại những lời còn dang dở vào bụng. Giờ Dần ở Chiêu Dương cung vốn không nghe được tiếng động gì, chỉ khi ở Lục Trì Uyển, nàng mới có thể nghe thấy tiếng đọc sách khe khẽ từ tư thục.

Lục Trì Uyển là một sân viện hẻo lánh trong tướng quân phủ. Bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại giấu một mật thất, kín kẽ chẳng khác nào địa lao. Nàng đã ở đó hơn một năm, ngoài tiếng đọc sách mơ hồ vào buổi sáng, nàng không có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài.

Hơn một năm đó, nàng cũng không phải chịu khổ cực gì nhiều, ba bữa cơm vẫn đủ, băng tuyết mùa đông và than hồng cũng không thiếu. Chỉ là ở một mình lâu ngày, nàng trở nên đặc biệt sợ bóng tối.

“Giờ vẫn còn sớm, có phải điện hạ lại gặp ác mộng không?” Hồng Lăng cẩn thận buông rèm xuống, lui sang một bên, khuyên nhủ: “Điện hạ ngủ thêm một lát đi, nô tỳ sẽ canh ở đây.”

Khương Linh có chút hoảng hốt. Nhiều năm đã trôi qua, người xưa hiện về, nàng lại trở thành một Khương Linh gần mười tuổi tự do tự tại, chứ không phải vị tướng quân phu nhân mười bảy tuổi chết trong uất ức.

Cứ ngỡ chỉ là một giấc mộng, nhưng lại chân thật đến đáng sợ.

Khương Linh cố gắng xua đi những hình ảnh còn sót lại trong đầu, nhưng nàng càng muốn quên, càng có nhiều chuyện ùa về.

Nàng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi chết. Khi đó thần trí nàng đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ rằng, ngày hôm đó máu tươi đã nhuộm đỏ tướng quân phủ, một nam nhân đeo mặt nạ sắt, mình đầy thương tích đã cõng nàng rời đi. Nàng nằm trên vai hắn, nhìn thấy áo hắn nhuốm màu đỏ sẫm, máu văng tung tóe như mưa trên nền đá.

Đó là Mục Diễn, ám vệ mà nàng từng ghét nhất.

Nhưng chính hắn lại là người đơn thương độc mã cứu nàng ra ngoài, không phải phụ hoàng, cũng không phải Đại hoàng huynh, càng không phải Nhị hoàng huynh người từng hết mực cưng chiều nàng.

Gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm đó cứ hiện lên mãi. Trong tâm trạng phức tạp và nặng nề của Khương Linh lại xen lẫn một tia an lòng… Hắn đã cứu nàng, vậy đời này nàng có nên đối tốt với hắn hơn một chút không?

Khương Linh nằm trên giường trằn trọc, chút buồn ngủ ít ỏi cũng tan biến sạch. Nàng bèn vén chăn gấm ngồi dậy: “Hồng Lăng, bảo nhà bếp làm vài món phụ hoàng thích ăn, lát nữa ta muốn đi gặp phụ hoàng.” Con cái của Hoàng đế Đại Chu phải đủ mười hai tuổi mới được có thị vệ riêng. Đời trước, khi phụ hoàng ban Mục Diễn cho nàng, nàng cũng vừa tròn mười hai tuổi.

Nhưng bây giờ phụ hoàng thương nàng nhất, chỉ cần nài nỉ một chút, chắc chắn sẽ có cách.

-

Cùng lúc đó, tại một góc khuất tăm tối nhất trong hoàng cung, một cuộc chiến lặng lẽ sắp sửa bắt đầu.

Doanh trại ám vệ là sự tồn tại bí ẩn nhất của hoàng thất, giống như những mãnh thú được nuôi dưỡng riêng, chỉ tuân theo mệnh lệnh của một người duy nhất. Nhưng trước khi vượt qua kỳ khảo hạch thăng cấp, họ chỉ là những con kiến hèn mọn nhất trong cung, còn không bằng cả cung nữ, thái giám hầu hạ.

Trời vừa tờ mờ sáng, một đám thiếu niên đã đứng giữa sân tập võ. Tuổi tác của họ không đều, nhỏ nhất chỉ bảy tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy, nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt nặng trĩu.

Kỳ khảo hạch thăng cấp mỗi năm một lần sẽ quyết định vận mệnh của họ. Từ một ám nô thấp kém nhất để trở thành ám vệ, họ cần phải vượt qua ít nhất bốn kỳ khảo hạch. Mỗi lần như vậy, nhẹ thì đứt đoạn tiền đồ, nặng thì mất mạng.

Không một ai có thể trốn thoát.

Một nam tử đeo mặt nạ sắt đen bước nhanh tới. Thân hình hắn không cường tráng, bước đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng lạ thường, nhưng giữa những cử chỉ lại toát ra một khí chất khác biệt, khiến người ta phải e sợ.

“Các ngươi đều là người cũ, quy tắc không cần nói nhiều. Hạng Bính mười người lấy năm, hạng Ất mười người lấy ba, hạng Giáp mười người lấy một,” giọng nam tử khàn khàn lạ thường, dường như hắn dùng một cách phát âm đặc biệt khiến người ta không thể nhận ra giọng thật, “Xếp hàng đi.”

Tiếng hắn vừa dứt, các thiếu niên trên sân tập võ đã chia thành ba hàng. Đứng đầu là hàng ám nô hạng Giáp, ít người nhất, chỉ có hơn hai mươi người.

Ánh mắt lướt qua từng gương mặt non nớt, trong đôi mắt đen của nam tử loé lên một tia sáng lạnh, giọng nói lãnh đạm: “Còn thiếu một người.”

Không khí lập tức ngưng đọng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về vị trí trống duy nhất ở hàng đầu tiên.

Trong doanh trại ám vệ, võ công được tôn sùng nhất. Người có thể đứng ở hàng đầu chắc chắn là ám nô hạng Giáp, cũng là người có thiên phú tuyệt vời. Nhưng lần này, trong mắt mọi người không có sự kính trọng dành cho kẻ mạnh, chỉ có sự chế giễu và khinh thường không thể che giấu.

Có người bước ra nói: “Thưa giáo đầu, hai chân Mục Diễn đã bị phế, gân mạch đứt đoạn, thiết nghĩ không cần tham gia kỳ khảo hạch thăng cấp nữa.”

“Đúng vậy giáo đầu, hắn ngay cả đứng cũng không nổi, dù có tham gia khảo hạch cũng chỉ có một con đường chết…”

“Đời này của hắn coi như bỏ đi rồi, tuổi còn nhỏ mà đã vọng tưởng cầm quân, rơi vào kết cục như vậy cũng đáng đời!”

“…”

Các thiếu niên bên dưới xì xào bàn tán, lời lẽ đầy châm chọc giễu cợt, chẳng hề hạ thấp giọng. Họ đã tận mắt chứng kiến một Mục Diễn tài năng xuất chúng liên tiếp vượt qua ba ải, đứng trên đỉnh cao của các ám nô, cũng tận mắt thấy hắn từ trên mây rơi xuống, trở thành bùn đất mà ai cũng có thể giẫm đạp lên.

Một phế vật ngay cả đứng cũng không nổi, còn muốn trở thành ám vệ ư? Đúng là mơ mộng hão huyền!

Đôi môi dưới lớp mặt nạ sắt khẽ nhếch lên, Huyền Mão đảo mắt, dừng lại ở doanh trại cách đó không xa, đáy mắt thoáng qua vẻ chế nhạo. Chỉ cách một bức tường, không biết vị thiên tài sa cơ kia có nghe rõ không? Hắn ngược lại rất vui lòng truyền lời.

“Theo quy tắc của doanh trại, ám nô không có quyền tránh giao chiến. Trừ phi, chết.” Huyền Mão lạnh lùng xoay người, sải bước về phía doanh trại.

Doanh trại rất lớn, cửa sổ cũng không chắn gió, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài. Những tiếng nói không hề hạ thấp vừa rồi, thiếu niên trong phòng càng nghe không sót một chữ.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, hắn cuối cùng liếc nhìn doanh trại trống rỗng, con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia dao động, rồi chống một cây gậy gỗ cao bằng người, gắng gượng đứng thẳng dậy. Chỉ một động tác đơn giản mà trán hắn đã rịn đầy mồ hôi lạnh.

Hắn xoay người đối mặt với Huyền Mão dưới lớp mặt nạ sắt, mặt không biểu cảm, nhúc nhích bước chân, dùng hành động để tỏ rõ thái độ của mình.

Ánh mắt Huyền Mão lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó cười nhạo một tiếng, hạ giọng nói: “Tiểu tử, coi như ngươi có gan. Vậy để xem, lão Tần rốt cuộc đã dạy cho ngươi được bao nhiêu thứ.”

Doanh trại ám vệ trên danh nghĩa chỉ có một giáo đầu, nhưng những khuôn mặt dưới lớp mặt nạ sắt lại không chỉ có một. Mấy chục năm qua chưa từng có ai nhìn thấu được thân phận và sự ngụy trang của họ, trừ Mục Diễn trước mắt.

Kỳ tài luyện võ? Không, Huyền Mão thà tin rằng chính sự thiên vị của lão giáo đầu Tần Lãng đã tạo nên một kỳ tích như vậy.

Mục Diễn chống gậy gỗ đi về phía trước. Bước chân của hắn ban đầu có chút khập khiễng, nhưng lại càng đi càng vững vàng, hắn bước ra khỏi doanh trại như không nhìn thấy gì.

Đáy mắt Huyền Mão loé lên một tia sáng lạnh, thà chết chứ không cầu xin tha thứ, quả là đồ đệ giỏi do Tần Lãng dạy dỗ!

Thiếu niên chống gậy gỗ từng bước tiến lại gần, dáng người gầy gò nhưng vẫn thẳng tắp như trước. Tiếng ồn ào lí nhí trên sân tập võ bỗng chốc im bặt, trong mắt những thiếu niên đủ mọi lứa tuổi lại hiện lên sự kinh ngạc không giấu giếm, cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ.

Hắn lại có thể bình an vô sự? Tuyệt đối không thể nào!

Hơn hai mươi thiếu niên đứng ở đầu hàng sắc mặt đại biến, căng thẳng siết chặt nắm đấm đề phòng. Chỉ cần hắn còn có thể đứng dậy, hắn chính là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, cho dù hắn chỉ mới mười ba tuổi.

“Mọi người đừng sợ, hắn chỉ là kẻ mạnh miệng yếu gan thôi, cho dù có thể tham gia khảo hạch, cũng tuyệt đối không thể vượt qua ải cuối cùng!”

Một giọng nói đột ngột vang lên giữa đám đông. Thân thể căng cứng của các thiếu niên dần thả lỏng, ánh mắt lộ vẻ đã hiểu, rồi lại nhìn về phía Mục Diễn với ánh mắt đầy thương hại.

Ải cuối cùng của kỳ khảo hạch thăng cấp là ám sát, chiến cuộc hỗn loạn và không luận sống chết, mà Mục Diễn lại gây thù chuốc oán với rất nhiều người trong doanh trại.

Hắn chắc chắn phải chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play