“Mộc Thư Vũ… có thai?” – Tiêu Cảnh Đình ngạc nhiên đến kỳ quặc.
Hứa Mộc An gật đầu, đáp: “Đúng vậy. Đại phu nói đã mang thai được ba tháng rồi. Do làm việc quá sức nên mới ngất xỉu.”
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Đình thoáng chột dạ. Trước đó, Mộc Thư Vũ vẫn luôn vì chuyện của Tiêu Kính Phong mà lao tâm khổ tứ. Sau khi Tiêu Kính Phong hồi phục, y lại phụ giúp làm nông, ngày nào cũng bận rộn đến mức gần như cạn kiệt linh lực. Nhìn lại, anh cảm thấy mình đúng là đang hành hạ “vợ nhà người ta” mà chẳng hay biết.
Tiêu Cảnh Đình kéo Tiêu Kính Phong, kẻ đang đứng đực mặt ra, sang một bên, hạ giọng hỏi: “Nhị ca, huynh… đã ngủ với Mộc Thư Vũ rồi à?”
Tiêu Kính Phong lúng túng cười, đáp: “Chắc là vậy.”
“Gì mà chắc là vậy!?” – Tiêu Cảnh Đình không thể tin nổi.
“Khoảng ba tháng trước, đội lính đánh thuê nhận một nhiệm vụ lớn. Mọi người đều uống hơi quá chén. Đệ biết mà, nhị ca đệ tửu lượng vốn khá, nhưng hễ uống là mất kiểm soát. Lúc đó có người cứ mời rượu liên tục, tất cả đều đang hào hứng, còn ta thì… hình như bị chuốc mấy chén rượu bổ dương.”
“Nửa đêm, người nóng ran, đau như muốn chết, trong cơn mê man mơ hồ, ta hình như… ôm lấy Mộc Thư Vũ. Sáng hôm sau tỉnh lại thì bên cạnh không có ai, Mộc Thư Vũ thì trông vẫn bình thường như không có chuyện gì. Ta cũng thử ám chỉ vài câu nhưng y không có phản ứng gì, nên nghĩ chắc là mình say quá, mơ một giấc mộng xuân thôi…”
Tính ra thời gian y mang thai cũng trùng khớp với đêm đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT