Buổi tối.
"Mẫu phụ, người thật sự phải đi sao?" – Tiêu Tiểu Phàm bất an hỏi.
Hứa Mộc An khẽ gật đầu:
"Chỉ là rời đi một thời gian thôi. Phụ thân các con sẽ chăm sóc các con."
"Nhưng mà… nhưng mà… Phụ thân đôi lúc hung dữ lắm." – Tiêu Tiểu Phàm kéo áo Hứa Mộc An, mặt mày khó xử.
Hứa Mộc An mỉm cười:
"Con ngoan ngoãn một chút, phụ thân sẽ không hung dữ đâu. Không những không hung dữ, mà còn cho con rất nhiều đồ ăn ngon nữa."
"Thật ạ?" – Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Mộc An, ánh mắt đầy mong đợi.
Hứa Mộc An gật đầu chắc nịch:
"Thật."
Ban đầu nghe nói mẫu phụ phải đi, Tiêu Tiểu Phàm còn có chút lo lắng. Nhưng sau vài lời dỗ dành của Hứa Mộc An, cậu lập tức lăn ra giường ngủ ngon lành, không chút bận tâm.
Tiêu Tiểu Đông thì ngược lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Hứa Mộc An, nhỏ giọng hỏi:
"Mẫu phụ, người thật sự yên tâm giao chúng con cho hắn sao? Dạo gần đây tuy hắn có thay đổi, nhưng mà… trước kia…"
"Thật ra ta cũng có chút lo lắng. Nhưng nhị bá các con đối xử với các con không tồi, mẫu phụ không thể không đi." – Trước đó khi Tiêu Tiểu Phàm ốm nặng, may mà hôm ấy Tiêu Kính Phong về kịp. Dù trông ông ta lạnh lùng xa cách, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình, đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ mẹ con họ.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu:
"Con hiểu."
"Đây là hai mươi lượng bạc. Nếu phụ thân các con có điều gì bất thường, con hãy đưa em trai lên trấn trên lánh tạm một thời gian. Đợi mẫu phụ quay về." – Hứa Mộc An dặn dò.
Tiêu Tiểu Đông lại gật đầu:
"Con biết rồi."
Cậu liếc nhìn sang Tiêu Tiểu Phàm, thấy em mình đang ôm chăn ngủ say như heo, không chút ưu phiền, chỉ biết im lặng thở dài.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hứa Mộc An đã chuẩn bị lên đường. Tiêu Cảnh Đình cũng dậy sớm, đưa thêm cho Hứa Mộc An năm mươi lượng bạc.
"Ra ngoài nên mang nhiều bạc để phòng thân, vẫn tốt hơn."
"Nhưng mà… trong nhà cũng cần tiền mà." – Hứa Mộc An do dự.
Tiêu Cảnh Đình cười cười:
"Không sao. Trong nhà cũng không thiếu ăn, chỉ có tiền thuê hai linh thực sư là cần dùng, ta đã để dành rồi. Nhị ca bị thương, nếu chỉ là vết thương nhỏ thì không sao, nhưng nếu là trọng thương thì không thể chủ quan. Cần thuốc gì thì cứ mua."
Hứa Mộc An gật đầu:
"Được, vậy ta đi đây."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, dặn:
"Đi đường cẩn thận."
Trong lòng Hứa Mộc An dâng lên cảm giác không nỡ, nhưng vẫn cố nén lại, quay người rời đi.
…
"Rời giường, ăn cơm." – Tiêu Cảnh Đình gõ cửa phòng của Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm.
Vừa nghe đến “ăn cơm”, Tiêu Tiểu Phàm lập tức bật dậy, chân còn chưa mang dép tử tế đã vui vẻ chạy ra ngoài.
Tiêu Tiểu Đông nhìn dáng vẻ vô tư vô lo ấy của em mình mà thấy cạn lời.
Khi Tiêu Tiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, cậu mới nhận ra có gì đó thiếu thiếu, liền kêu lớn:
"Mẫu phụ đâu mất rồi?"
Tiêu Tiểu Đông lườm em một cái:
"Mẫu phụ đi rồi."
"Ờ." – Tiêu Tiểu Phàm đáp đơn giản.
"Mẫu phụ các con về nhà mẹ đẻ. Ai hỏi thì cứ nói vậy, hiểu chưa?" – Tiêu Cảnh Đình dặn dò.
Tiêu Tiểu Phàm tin là thật, tò mò hỏi:
"Mẫu phụ về nhà mẹ đẻ? Nhưng sao lại về nhà mẹ đẻ? Ông ngoại đối xử với mẫu phụ không tốt mà."
Tiêu Cảnh Đình hơi ngạc nhiên:
"Ông ngoại các con đối xử với mẫu phụ không tốt à?"
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu:
"Đúng rồi! Ông ngoại suốt ngày bắt mẫu phụ đưa tiền, còn chửi là không có bản lĩnh, không giữ được trái tim nam nhân. Còn nói Tiểu Phàm là đồ đền tiền, oan nghiệt đầu thai. Ông chẳng tốt gì với mẫu phụ, chỉ thương cậu nhỏ – vì cậu là mộc kim thuộc tính, ông nói cậu nhỏ sau này sẽ rất có tiền đồ."
Tiêu Cảnh Đình cau mày – nhạc phụ của nguyên chủ là loại người này sao?
Tiêu Tiểu Đông mất kiên nhẫn, liếc Tiêu Tiểu Phàm:
"Ăn cơm thì ăn, nói nhiều thế làm gì?"
Tiêu Tiểu Phàm bị mắng, ấm ức nhìn anh trai, rồi như để trút giận, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tiêu Cảnh Đình ngồi đó, đầu óc xoay vòng. Hắn dần nhớ lại quá khứ – hình như nhạc phụ của nguyên chủ từng tìm đến hắn vài lần, nhưng đều bị nguyên chủ sai người đánh đuổi đi.
Cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Hứa Mộc An là do đại bá mẫu của nguyên chủ thúc đẩy. Vì Hứa Mộc An xuất thân thấp kém nên cha mẹ của nguyên chủ vốn không đồng ý. Khi đó Hứa Mộc An đã mang thai, mà Tiêu Cảnh Đình thì có tiếng xấu, con gái nhà gia thế chê hắn, còn người xuất thân thấp thì hắn lại khinh thường.
Đại bá mẫu khuyên rằng cứ cưới Hứa Mộc An để ổn định lại đã, sau nếu muốn ly hôn cũng không sao. Cha mẹ nguyên chủ nghe vậy mới miễn cưỡng đồng ý.
Tiêu gia ở Mạc Thành là một trong bốn đại gia tộc. Người mà Tiêu Cảnh Đình thích lại là tiểu thư nhà họ Tôn – Tôn Miểu Miểu, cũng là một trong bốn đại gia tộc. Nàng tính khí bốc đồng, từng thẳng tay tát nguyên chủ. Ấy vậy mà nguyên chủ càng thêm si mê nàng.
Sau khi cưới Hứa Mộc An, nguyên chủ vẫn nhớ mãi Tôn Miểu Miểu. Nàng tất nhiên coi thường loại nhị thế tổ như Tiêu Cảnh Đình. Việc nguyên chủ kết hôn, lại trở thành cái cớ để nàng tuyệt giao, khiến nguyên chủ càng thêm chán ghét Hứa Mộc An, luôn muốn bỏ y.