Lưu Tấn Vinh hướng về phía Tiêu Cảnh Đình đi tới, "Tiêu sư đệ, không ngờ ngươi cũng đến được đây."
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Đều là nhờ phúc của Trần thiếu, bằng không chúng ta chắc chắn chết ở đầm lầy rồi."
Trong mắt Lưu Tấn Vinh, tu vi của đám người Tiêu Cảnh Đình quá thấp, mấy người này có thể đến được đây thật sự có chút không hợp lý, nghe Tiêu Cảnh Đình nói vậy, Lưu Tấn Vinh cảm thấy mọi chuyện bình thường trở lại vài phần, Trần Húc là cháu nội của Trần Lập Phong, Trần Lập Phong dám thả Trần Húc vào đây, hẳn là đã chuẩn bị cho cháu mình một vài át chủ bài.
Lưu Tấn Vinh âm thầm ngưỡng mộ vận khí tốt của đám người Tiêu Cảnh Đình, bọn họ một đường đi tới, hơn ba mươi người chỉ còn lại bảy tám người, đám người Tiêu Cảnh Đình lại đến được nguyên vẹn.
"Đa tạ Trần thiếu." Lưu Tấn Vinh gật đầu với Trần Húc nói.
Trần Húc lắc đầu, thản nhiên nói: "Chuyện này không có gì, Tiêu thúc thúc cũng giúp ta rất nhiều."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, Tiêu sư đệ, Trần thiếu, các ngươi một đường vất vả rồi, đến chỗ chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Lưu Tấn Vinh nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT