Có lẽ là ăn quá no nên dễ suy nghĩ lung tung.
Cố Bồng tỏ vẻ, tui muốn ra ngoài tản bộ, tản bộ tản bộ.
“Bây giờ á?” Văn Tắc nhìn thời gian, rồi lại xem nhiệt độ bên ngoài, biểu cảm kỳ dị: “Em chắc chứ? Bên ngoài lạnh lắm đó.”
Cầu Tuyết Nhỏ mà cứ như vậy đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước bị đông lạnh thành nhóc ngốc rồi.
Lúc này Cố Bồng mới nhớ ra, bây giờ trời rất lạnh, nhưng lạnh một chút cũng tốt, có thể làm đầu óc tỉnh táo trở lại.
Thấy cậu vẫn kiên quyết, Văn Tắc đành chấp thuận, anh gật đầu đồng ý nói: “Thôi được, để tôi đi lấy áo bông cho em.”
Cầu Tuyết Nhỏ vẫy đuôi, còn tưởng rằng bản thân có thể được đi dạo một mình, ai ngờ sau khi Văn Tắc khoác áo khoác có mũ lên cho cậu, cũng đi theo ra ngoài. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play