Lưu Thảng cảm nhận được điều gì đó trong không khí đang thay đổi. Khi hệ thống tuyên bố độ giải khóa Boss đã đạt 100%, cậu vốn nên hoảng hốt, vậy mà tinh thần lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cậu đang mong chờ—mong xem thử cái kẻ được gọi là “Boss thống lĩnh toàn bộ NPC trong phó bản” rốt cuộc là ai, có thần thánh phương nào. Rồi chẳng cần đợi lâu, một cú đau như trời giáng nện thẳng vào đầu, khiến cậu lảo đảo suýt ngã.
Phải mất vài giây, Lưu Thảng mới bình tĩnh lại. Vừa mở mắt ra, dòng thông báo quen thuộc đã hiện lên trước mắt:
【Chúc mừng. Ngài đã được giải khóa: từ “NPC dẫn đường” nâng cấp thành “Boss chính thức của phó bản”.】
【Đang tổng kết tích phân tìm tòi bí mật…】
【Kết toán hoàn tất.】
【Tổng tích phân: 3751】
【Chi tiết, vui lòng tra tại giao diện hệ thống.】
Ngay sau đó, hàng loạt ký ức mới như bị nhét thẳng vào đầu hắn, cùng với chức năng đặc biệt dành riêng cho Boss.
— Nhiệm vụ chủ tuyến: Tìm kiếm người chơi khả nghi, thu thập điểm khám phá bí mật, chuộc lấy tự do.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Phùng Tiêm Tố, người vừa mới cách đây không lâu còn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Trên đầu cô nàng lúc này lơ lửng ba dòng chỉ số:
【Tích điểm vượt ải: 0】
【Giá trị Thiện: 24】
【Giá trị Ác: 98】
Lưu Thảng liếc sơ đã hiểu. Tích điểm vượt ải hiển nhiên là thưởng cho việc hoàn thành phó bản — mà cô này lần đầu chơi, tất nhiên là con số 0 tròn trĩnh.
Còn giá trị Thiện – Ác là thống kê hành vi tốt xấu của người chơi trong quá khứ, ảnh hưởng trực tiếp đến cách NPC hoặc Boss tương tác với họ.
Chẳng hạn như: cô nàng từng cứu một con mèo hoang → +1 Thiện. Nhưng từng bắt nạt bạn học → +40 Ác.
Lưu Thảng cúi đầu nhìn cổ tay đối phương, liền thấy kéo dài ra mấy sợi tơ màu khác nhau — ký hiệu nhân quả giữa cô ta và những người xung quanh. Mới vừa rồi còn vênh váo bao nhiêu, giờ Phùng Tiêm Tố đã cứng đờ cả người. Rõ ràng tận mắt thấy chữ “NPC” trên đầu Lưu Thảng biến thành “Boss”, liền sợ đến mức y như ve sầu mùa đông bị đóng băng.
Cô nàng âm thầm rơi nước mắt trong lòng: Rốt cuộc tại sao mình lại không nhịn được mà đi chọc hắn hả trời? Không chọc ai không được, lại đi chọc ngay Boss lớn nhất phó bản.
Trong khu vườn, tám người chơi, tám tâm trạng khác nhau. Ngoại trừ nữ phi công kia ra thì đám tân thủ còn lại đều đang hoảng loạn tới mức tay chân không yên.
Chu Tụng Dương vốn định ra tay với phi công, nhưng vừa thấy ánh mắt đối phương đủ sức “giết người không dao”, lập tức rén tới không dám cử động.
Mân Lượng thì huých khuỷu tay nhẹ nhẹ vào Mặc Thiên Hạc, nghi hoặc nói nhỏ:
“Ê đại ca, không phải anh đoán trước được Boss phó bản sẽ bị giải khóa đấy chứ? Hay là Boss có vật phẩm hiếm?”
Mặc Thiên Hạc cạn lời: “Ngươi tưởng ta là thần tiên à.”
Ngay lúc ấy, chiếc gương đồng rơi lúc trước chậm rãi bay lên, lơ lửng đúng tầm mắt mọi người. Trong gương phản chiếu gương mặt tuấn tú của Lưu Thảng.
Cậuho nhẹ một cái, mặt mày nghiêm túc như đang livestream đọc lệnh quân đội:
“Xin các người chơi chú ý. Đây là Boss triệu hồi đặc biệt, yêu cầu toàn bộ người chơi trong thời gian nhanh nhất tới ‘Ngắm Trăng Đài’. Ai cố tình trì hoãn, tự gánh lấy hậu quả.”
Nữ phi công sau lưng nở một nụ cười càng lúc càng âm hiểm.
Chu Tụng Dương cúi đầu nhìn lại chiếc la bàn trong tay — chữ “Tố” trên mặt kim đồng hồ đã bị thay thế bằng “Nguyệt”, phương hướng cũng lệch đi.
Lúc này mà còn cố truy tìm manh mối, chỉ sợ bọn họ đều “gãy” tại đây. Thế là sau khi tham khảo ý kiến hai người chơi kỳ cựu, cậu ta nhanh chóng triệu tập mọi người rời đi theo hướng kim chỉ.
Phùng Văn Bách vẫn rất tự giác, đỡ lấy vợ đang sợ đến phát run mà đi trước dẫn đầu. Mẹ Phùng nhìn con gái một cái, lại liếc sang đứa con trai phía trước, trong lòng như bị bóp nghẹt — không biết nên xử lý mối quan hệ rối rắm này thế nào.
Thẩm Dụ Lan khẽ dựa vào chồng, lo lắng hỏi:
“Nếu lát nữa phải đánh nhau với Boss... vậy mình đi cả đám thế này, chẳng phải là dâng mạng à?”
Mân Lượng lúc này mới nghiêm mặt lại, lần đầu không còn lải nhải mấy câu cẩu huyết, bình tĩnh đáp:
“NPC bảo đi, thì đi. Ai không đi lỡ kích hoạt điều kiện tử vong thì sao? Cứ nghe lời, biết đâu còn có đường sống.”
Đám người nghe vậy, dẫu trong lòng vẫn còn hoài nghi, cũng chỉ đành theo sau.
Mặc Thiên Hạc bước nhẹ phía sau cùng, tâm trạng vừa hồi hộp vừa mừng rỡ.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Lưu Thảng, thậm chí thành công đưa cậu ấy rời khỏi phó bản… thì tốn 1000 điểm mua vé vào cửa cũng đáng.
Chính lúc đang nghĩ ngợi, trong đầu hắn vang lên tiếng lòng phấn khích quen thuộc:
【Ha ha ha ~ giờ ta là Boss rồi nha! Có thể ép hết bát quái của tụi nó ra luôn! 】
Mặc Thiên Hạc: “…”
Thì ra không chỉ là NPC, mà cậu còn là Boss bản phó bản này.
Hắn thở dài: Thôi, lần này không cứu được thì tới thêm vài lần nữa.
【Có đậu phộng không? Hạt dưa? Đưa ta hết đây, vừa nhai vừa hóng chuyện cho đã ~】
【Uống chút nước trà nữa, sắp khát khô cổ rồi này ~】
Mặc Thiên Hạc nghe đến đây, buồn cười đến suýt bật cười thành tiếng. Kể từ lúc hai người chia cách đến nay, đây có lẽ là ngày khiến hắn vui vẻ nhất.
—
“Ngắm Trăng Đài” nằm trên hồ sen, ngẩng đầu có thể ngắm trăng, cúi đầu có thể nhìn hoa, phong cảnh quả thực thi vị vô cùng.
Khi cả nhóm chạy đến nơi, thấy trên đài có hai chiếc bàn dài bày thành chữ “Hồi” kín đáo, thượng vị chỉ có một ghế chính giữa, hai bên trái phải bày ra vị trí dành cho khách.
Trên bàn là đủ loại điểm tâm, trà nước, dường như là muốn chiêu đãi long trọng thật.
Lưu Thảng, tức Boss mới lên chức, ngồi ngay vị trí chủ tọa, Phùng Tiêm Tố mặt mày tái nhợt run rẩy ngồi bên tay trái.
Cậu đứng lên, tươi cười rạng rỡ, tay vẫy vẫy: “Mời mời, đừng ngại, mọi người ngồi theo sở thích.”
Ánh mắt hắn đảo một vòng, thấy giữa những người chơi đều có sợi nhân quả vắt ngang, không khỏi thì thầm:
【Ủa? Vị phi công tỷ tỷ kia mà cũng có dây nhân quả với hai nhà bọn họ? Không nhìn ra nha~】
Mặc Thiên Hạc chẳng do dự chút nào, bước đến ngồi ngay vị trí bên phải Lưu Thảng, vừa khéo bắt trọn ánh mắt của đối phương.
【Ủa khoan… sao anh đẹp trai này lại có một sợi nhân quả nối thẳng tới ta?】
Lưu Thảng sững người, cúi đầu nhìn tay mình, khó hiểu chớp mắt.
Mặc Thiên Hạc thầm mắng: “Đồ vô tâm, ngươi quên ta thật à?”
Ngay sau đó liền nghe một câu nội tâm sung sướng:
【Tấm tắc, người này lại gần nhìn càng soái gấp bội! 】
Mặc Thiên Hạc: “…”
Thôi được. Tha thứ cho cậu lần này vì… cậu khen cũng không sai.
Hắn làm bộ lơ đãng nghiêng đầu, ưỡn ngực ngẩng cằm, phối hợp với ánh trăng lộ ra góc nghiêng đỉnh cao của mình.
Mân Lượng cũng đến ngồi bên cạnh hắn, những người còn lại thì vẫn đang bối rối chưa biết chọn chỗ nào.
Thẩm Dụ Lan vừa thấy con gái, liền không kiềm được mà chạy đến ngồi bên, vội vàng nắm tay hỏi han:
“Tố Tố, không sao chứ? Hắn có làm gì con không?”
Phùng Tiêm Tố miễn cưỡng cười gượng: “Không… không có gì ạ.”
Trong lòng thầm bổ sung: Nếu nói về thương tổn, thì mấy người nhà mình cũng chẳng thua gì hắn đâu…
Cách đó không xa, Chu phụ khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy dò xét nhìn về phía Lưu Thảng đang ngồi ở thượng vị.
Từ trước đến nay, đi đến đâu, ngồi lên vị trí cao nhất đều là ông. Dù trong game hay ngoài đời, uy quyền đã ăn sâu vào máu. Bây giờ nhìn thấy một NPC — lại là cái tên dẫn đường vốn bị cả đám xem thường — dám ngang nhiên ngồi vào ghế chủ tọa, trong lòng ông liền dâng lên một cơn khó chịu không tên.
Nếu Boss còn chưa xuất hiện, thì bất kể ai ngồi vào chỗ đó cũng không nên là hắn chứ? Một NPC bình thường, làm gì có tư cách?
Nghĩ đến đây, Chu phụ không nhịn được nữa, nghiêm giọng chất vấn:
“Ngươi chẳng phải nói Boss triệu tập chúng ta đến đây sao? Vậy tại sao lại là ngươi ngồi ở thượng vị? Một NPC dẫn đường như ngươi, không phải nên có chuyện khác phải lo à?”
Không khí đột ngột lạnh đi mấy phần.
Mặc Thiên Hạc nghe thấy câu đó, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, theo phản xạ khẽ cau mày. Dù không nói gì, ánh mắt hắn đã vô thức quét về phía Chu phụ — như cảnh cáo, như bảo vệ.
Lưu Thảng thì vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt từ tốn quét qua người đàn ông kia, tựa như đang nhìn một món đồ lạ vừa mới nhặt được.
Một giây sau, cậu ung dung đứng dậy, rút trong tay áo ra một tập thẻ bài màu đen tuyền, nhẹ nhàng tung ra giữa không trung.
Mười mấy lá bài bay lơ lửng, sau đó tự động lật lại.
Tấm nào cũng in rõ một dòng chữ sáng rực:
【Boss phó bản: Lưu Thảng】
【Quyền hạn hiện tại: Toàn bộ hệ thống】
【Cấp độ đe dọa: S+】
Đám người chơi đứng dưới sân nhìn thấy đều sững sờ tại chỗ, không ai dám nói một câu. Ngay cả Mân Lượng cũng há miệng trợn mắt: “Boss cấp S+? Lần này tụi mình... chết chắc rồi?”
Chu phụ thì như bị một cái tát giáng thẳng vào mặt, sắc mặt trắng bệch, miệng há ra định phản bác gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Lưu Thảng thong thả bước xuống bậc, mỗi bước chân đều như giẫm lên dây thần kinh của người khác. Khi đứng trước mặt Chu phụ, cậu cúi đầu, nhếch môi cười nhẹ:
“Ta ngồi ở thượng vị, là vì ta chính là Boss. Còn ngài… ngài chỉ là người chơi.”
Nói xong, cậu quay người về lại ghế, vạt áo khẽ tung lên theo làn gió đêm.
Một khắc ấy, cả Ngắm Trăng Đài im phăng phắc. Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía người thiếu niên vừa mới “lên ngôi”.
Vẻ ngoài vẫn là NPC đó — nhưng khí thế… đã không còn giống trước nữa.
Ngồi đối diện với Lưu Thảng, Phùng Tiêm Tố gần như tuyệt vọng mà nhắm nghiền mắt lại.
…Đúng là cha ruột của cô.
Không hổ danh là cha con cùng một dòng máu — đầu óc chẳng khác gì nhau, cứ chăm chăm chọn người có thể là Boss để mà đắc tội. Phùng Tiêm Tố bỗng thấy đau đầu, thậm chí có chút nghi ngờ liệu mình có nên nhận cha không.
Thế nhưng, Lưu Thảng không hề tỏ vẻ khó chịu với lời lẽ vô lễ của Chu phụ.
Cậu chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay nâng nhẹ, trên đầu liền hiện ra dòng chữ đỏ rực rỡ một lần nữa: 【Boss phó bản】.
Giọng nói ôn hòa như gió xuân:
“À… xin lỗi, xin lỗi. Để tôi tự giới thiệu lại một chút. Tôi chính là Boss của phó bản 'Nghiệt Kính Địa Ngục Đinh Bát Vạn Kính Viên’ mà mọi người đang tham gia.”
Câu nói nhẹ nhàng như không, nhưng đủ khiến sắc mặt Chu phụ đang kiêu ngạo trở nên xám xịt, cứng đờ như bị sét đánh giữa trời quang.
Lưu Thảng vừa châm trà, vừa kiên nhẫn giải thích:
“Lúc trước Boss đánh dấu hiện ra, khiến Phùng Tiêm Tố tiểu thư sợ hãi quá mức. Tôi nghĩ, nếu để mấy người các ngài thấy, e rằng cũng bị doạ, cho nên đành phải tạm thời giấu đi. Thật sự xin lỗi.”
Nói xong, cậu lại giơ tay che đi dòng chữ Boss, rồi cười nhã nhặn tiếp đón:
“Đến rồi thì ngồi xuống cả đi, đừng khách sáo.”
Người chơi phía sau thấy vài người trước ngồi xuống vẫn yên lành, cũng lần lượt làm theo.
Chỉ có Chu phụ, ý thức được mình vừa mới đắc tội Boss, đành lặng lẽ kéo ghế ngồi tuốt tận cuối hàng, như thể sợ bị gọi tên. Vợ ông — tiền Quế Chi — liếc nhìn chồng một cái, ánh mắt khinh thường không che giấu nổi.
Kênh livestream lập tức bùng nổ:
“Tôi cười sặc nước! Mặt ông Chu trắng bệch như tờ giấy luôn!”
“Đầu óc ông này chắc mọc cỏ mất rồi. Dù là NPC đi nữa, cũng không tới lượt ông quản người ta ngồi đâu.”
“Cái này gọi là: Truyền thống gia đình. Con gái đắc tội Boss, cha ruột theo liền!”
“Mà Boss này có giết người chơi không nhỉ? Phó bản khác Boss vừa unlock là giết ầm ầm luôn đó.”
“Theo style phó bản này mà đoán… tôi cảm thấy sẽ còn nhiều dưa nữa cơ~”
“Hahaha, xem mấy người này còn tạc nứt được đến đâu!”
Lưu Thảng vẫn tươi cười rạng rỡ, giơ tay mời:
“Các vị chắc đi lâu rồi, chắc khát lắm nhỉ? Trên bàn có trà, có ô mai, bánh trái đầy đủ, cứ tự nhiên dùng đi, đừng ngại.”
Người chơi thì ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám ăn. Dù ngoài mặt gật đầu, nhưng trong lòng đều vang lên cùng một suy nghĩ: Ăn vào không chết mới là lạ.
Chỉ có Mặc Thiên Hạc dửng dưng cầm ly nước ô mai, không hề cố kỵ mà nhấp một ngụm lớn.
Hắn nhắm mắt lại, khẽ gật đầu:
“Không tệ, mát và thơm.”
Mân Lượng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng thầm than: Mặc ca đúng là người tài gan lớn. Ngay cả đồ Boss đưa cũng dám uống, thật là hình mẫu cho toàn phó bản.
Mặc Thiên Hạc quay sang nhìn cậu, mỉm cười nhè nhẹ:
“Uống được, yên tâm đi.”
Mân Lượng đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, nhưng vẫn không động đũa. Tin anh là chỉ có nước chết sớm, ai biết anh có giải độc gì trong người hay không.
Trong phòng chat, làn đạn tung bay như bão:
“Mân Lượng tỉnh quá! Không tin Mặc Phiến Tử là đúng rồi, không thì quần lót cũng mất không biết luôn.”
“Ủa, ổng ăn thiệt hay ăn giả vậy? Tui nghi lắm nha.”
“Phân tích làm gì, vừa phân tích là lọt bẫy Mặc Phiến Tử liền!”
Thấy mọi người còn e dè chưa dám ăn uống, Lưu Thảng đứng lên, tay nâng ly nước ô mai, giọng nói ngập tràn vui vẻ:
“Hôm nay mời mọi người đến đây, chủ yếu là để chúc mừng tôi — Boss của phó bản này — lần đầu tiên được giải khóa thân phận!”
“Thật sự cảm ơn sự nỗ lực của các vị. Nhờ vào việc giấu đầu giấu đuôi, dàn dựng loạn xạ và phá game không biết mệt, mà tôi mới được giải khóa nhanh như vậy!”
Nói rồi, cậu cạn sạch ly, vỗ tay bôm bốp đầy khí thế.
Mặc Thiên Hạc cười nghẹn bên cạnh, cũng đành vỗ tay theo, phối hợp rất chuyên nghiệp.
Những người khác thì sắc mặt vừa lúng túng vừa miễn cưỡng — không phối hợp không được, vì Boss đang cười, nhưng trong lòng ai nấy đều lạnh sống lưng.
Xa xa, nữ phi công ngồi cạnh Chu phụ hoang mang vô cùng.
Ủa? Boss này… không giết người à? Sao khác với nhu những gì thiếu niên tóc đỏ nói thế ?
Làn đạn lại lần nữa trào lên như sóng:
“HAHAHAHA tôi không chịu nổi nữa, trào phúng kéo đầy!”
“Boss khác: Giải khóa = Diệt sạch. Boss nhà ta: Cảm ơn cả nhà, ăn đi!”
“Boss này là hiểu lầm tức giận rồi =)))))”
“Làm sao mà nghiêm túc nổi… tui lăn lộn dưới đất luôn rồi đây!”
Lưu Thảng thấy vẫn có vài người còn co rúm lại như học sinh sợ bị gọi bảng, liền dịu giọng:
“Yên tâm đi, tôi sẽ không lấy mạng mấy người đâu.”
Chu Tụng Dương nghe vậy, suýt chút nữa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng liền sau đó, Lưu Thảng lại cười tủm tỉm nói tiếp:
“Dù sao trong số các vị cũng đã có bảy người chết không thể chết thêm lần nữa rồi mà~”
Chu Tụng Dương: …Cảm ơn, an ủi rất thành công.
Lưu Thảng nhún vai, giọng đều đều:
“Tôi là Boss phó bản, thứ tôi cần nhất… chính là bí mật. Còn các vị — cái mà mấy người muốn nhất chẳng phải là bình an thông quan sao?”
Không ai trả lời. Không khí trở nên căng như dây đàn.
Chỉ có Mặc Thiên Hạc, vẫn lạnh nhạt mà thốt lên hai chữ:
“Chính xác.”
【 Soái ca cổ động viên, tôi yêu chết mất rồi! 】
Lưu Thảng nhìn hắn, khẽ cười, rồi lại quay sang mọi người:
“Chỉ cần các vị chia sẻ một bí mật khiến tôi hài lòng, tôi sẽ cho các vị thông quan. Nhưng lưu ý — bí mật đó phải đủ thú vị, đủ không thể để người khác biết. Nếu không sẽ không đạt yêu cầu đâu.”
“À, và — không được nói dối. Tôi biết hết đấy.”
Mọi người nghe xong, chỉ thấy nụ cười của cậu rực rỡ đến đáng sợ, như quỷ đòi mạng luôn..
Livestream banh không nổi:
“Aaaa ảnh cười với tôi! Ảnh có tôi trong tim rồi đúng không???”
“Boss này... là vai ác mỹ nhân rồi. Quá hợp gu!”
“Đinh bát phó bản đúng không? Cho tôi đăng ký tham gia liền tay!”
“Cười thì đẹp thật, mà khí thế quá dọa người…”
Lúc này, không khí tại bàn tiệc trở nên quái dị. Tất cả người chơi — ngoại trừ Mặc Thiên Hạc — đều cúi đầu né tránh ánh mắt của Boss, trông y như học sinh đang né giáo viên điểm danh.
Lưu Thảng nhấp môi cười, đưa mắt quét một lượt. Rồi dừng ánh nhìn nơi một người đang rụt rè thu mình ở cuối hàng — Chu phụ.
Ánh mắt cậu sáng lên một tia hứng thú rất rõ:
“Nếu không… mời tiên sinh Chu Đầy Hứa bắt đầu trước đi? Tôi rất tò mò về mối quan hệ giữa ngài và Phùng Văn Bách tiên sinh đấy.”