Trong khoang xe vốn đã yên tĩnh, tiếng hít khí của Thẩm Khước tuy nhẹ, nhưng vẫn rất dễ nhận ra.
Ngu Cẩm theo tiếng nhìn lại, thấy hắn đặt chén trà xuống, dùng ngón tay chạm vào vết thương ở khóe miệng. Chén trà còn đang bốc hơi nóng, vết thương lại mới bị thương không lâu, nghĩ chắc là hắn bị bỏng rồi.
Ngu Cẩm vội đẩy chén trà ra xa, nói: “Để nguội một chút rồi hãy uống, đừng để chạm vào vết thương.”
Thẩm Khước nghiêng đầu, khẽ “Ừ” một tiếng, nói: “Ta không sao.”
Vừa rồi Ngu Cẩm chưa nhìn kỹ, nhưng lúc này Thẩm Khước hơi nghiêng đầu như thế, nàng mới lờ mờ thấy rõ vết bầm tím bên môi nam tử, khóe miệng như bị nhẫn giáp cào xước, kéo một vệt ngang dài.
Ngu Thời Dã cũng là người luyện võ, lúc tức giận càng không nhẹ tay, hai cú đấm đó ít nhất dùng tám phần sức. Nếu Thẩm Khước không hơi nghiêng người né tránh, e là còn nghiêm trọng hơn.
Ngu Cẩm vội sai người lấy hộp thuốc, nói: “Thế mà gọi là không sao à? Ta bôi trước cho Vương gia ít thuốc cầm máu tiêu bầm, sau khi về phủ, nhất định phải mời đại phu xem kỹ lại một lượt. Vết thương trên mặt, đừng để lại sẹo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT