Từ sau khi Ngu Quảng Giang mất tích không rõ tung tích, dù Ngu phủ chưa lập linh đường, nhưng mọi người, kể cả Thánh thượng đều ngầm cho rằng phụ tử Ngu gia đã vì nước hy sinh. Ba tháng trước, liền hạ chỉ lệnh cho Bành Lai, Thứ sử Nhạc Châu, tạm thời chấp chưởng chức Tiết Độ Sứ Linh Châu.
Trong ba tháng ấy, chỉnh đốn biên cương, dưỡng binh tích cốc, phương Bắc của Khuyết Quốc vẫn giữ được yên bình. Không ai ngờ rằng, trong lòng sa mạc phía Bắc biên thành, một trận gió tanh mưa máu đang dần khép lại.
Một đội quân thuộc Linh Châu, vỏn vẹn ngàn người, dùng lối đánh du kích, tập kích đêm, dây dưa với quân Đột Quyết gần nửa năm trời. Cách đánh như đánh vào bông ấy khiến địch nhân tức đến choáng váng.
Sau đó, quân Linh Châu lại thiết kế cạm bẫy, dụ quân địch đến vùng sông Mạc Thạch, đại quân đánh sâu vào hậu phương, bắt sống thủ lĩnh, mang theo thư đầu hàng vượt qua sa mạc, gửi tới biên thành, cùng một phong thư tấu trình có dấu tư ấn của Ngu Quảng Giang, gấp rút phi ngựa chuyển tới Kinh Đô.
Trinh Khánh Đế vỗ bàn bật dậy, giọng nói vì quá vui mừng mà run run: “Hay! Hay lắm! Không hổ là Ngu Quảng Giang, quả nhiên trẫm không nhìn lầm người! Truyền chỉ trẫm, triệu Ngu Quảng Giang, Ngu Thời Dã vào kinh!”
Thái giám cúi đầu đáp: “Dạ, dạ! Nô tài đi ngay!”
Triều đình lập tức dậy sóng. Có kẻ vui mừng khôn xiết, tất cũng có kẻ hối hận muộn màng. Những vị đại thần từng thừa cơ dẫm Ngu gia xuống đáy bùn, giờ chẳng tránh được lòng tự trách, nhất là phủ Thừa An Bá đã từng mượn cớ tư lợi, tiến cử người bất tài vào Binh Bộ, bị Thánh thượng mắng thẳng giữa điện, mặt mũi chẳng còn chỗ nào để giấu, còn bị phạt mất bổng lộc một năm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play