Tạ Kỳ lắc đầu: "Chưa từng gặp mặt mà đã dò hỏi nơi ở của một cô nương, thất lễ quá đi mất."

Nghiên Thư nghiêng đầu, bỗng nhiên chỉ vào đôi giày in dấu chân của Tạ Kỳ, cười nói: "Sao Cửu ca lại nói là chưa từng gặp mặt? Sáng nay cô nương đó còn giẫm lên chân ngài một cái mà!"

Tạ Kỳ sững người, thì ra là cô nương trẻ tuổi ở phòng nồi hơi lúc sáng sao?

Sáng nay, khi dẫn Nghiên Thư đi lấy nước nóng ở phòng nồi hơi, vì nơi đó đông đúc, Nghiên Thư còn nhỏ bé nên Tạ Kỳ bảo cậu ấy đứng chờ một bên để tránh bị xô đẩy. Nếu chẳng may bị chen lấn mà ngã vào nồi hơi thì thật là tai họa. Ai ngờ lại bị một cô nương phía sau giẫm lên chân.

Giờ nghĩ lại, Tạ Kỳ chợt nhớ đến dáng vẻ của cô nương ấy. Nàng ăn mặc như một phụ nhân, tuy mặc đồ mộc mạc, sắc mặt xanh xao, tiều tụy vì bệnh, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa trong veo, long lanh như làn nước mùa thu, khiến ngay cả chiếc trâm cài đơn sơ và bộ y phục vải thô cũng không thể che giấu được dung nhan ấy.

Chỉ liếc nhìn một cái, hắn đã không dám nhìn thêm nữa.

Nữ tử khi ra ngoài mà bị người ta nhìn chằm chằm thì còn ra thể thống gì?

Đặc biệt danh tiết của nữ tử là điều quan trọng nhất, huống hồ hắn cũng sắp thành thân nên càng phải giữ lễ. Nghĩ vậy, hắn càng không muốn vì chút ham muốn ẩm thực mà gây chuyện thất lễ. Hắn liền căn dặn Nghiên Thư nhiều lần: "Nam nữ khác biệt, không được hỏi nhiều, đem đồ trả lại rồi cảm ơn là được."

Nghiên Thư đành ỉu xìu đáp vâng.

Không được ăn món ngon này nữa, trong lòng Nghiên Thư như bị ai đó bóp nghẹn. Vì vậy, khi Tạ Kỳ ra ngoài lấy nước nóng để dùng vào buổi tối, cậu ấy đã buồn bã đến đỏ cả mắt mũi. Sau khi rửa sạch vò gốm, bát đũa, lau dọn bàn ghế, cậu ấy ôm chiếc vò gốm đến gõ cửa phòng Thẩm Miểu, suýt nữa thì bật khóc. Truyện được Team T he  Calantha edit và được đ ăng tải mi ễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Nhìn dáng vẻ như sắp chia ly, cố gắng nén đau thương của đứa nhỏ này, Thẩm Miểu không nhịn được mà bật cười. Nàng hỏi han thêm vài câu mới biết rõ nguyên nhân, lại càng dở khóc dở cười.

"Cửu ca nói nữ tử bên ngoài không dễ dàng, chuyện danh tiết không thể sơ suất, lời đồn có thể nhấn chìm người ta nên không cho ta hỏi nhiều. Nhưng... Nhưng ta thật sự muốn ăn lại món thang bính nương tử làm, còn cả món cơm cà tím nữa, ta mới chỉ ngửi mùi chứ chưa được ăn chút nào... Hu hu hu..."

Cuối cùng, nước mắt vẫn không thể kìm được.

Thẩm Miểu nhịn cười ngồi xổm xuống, dùng khăn tay của mình lau nước mắt cho Nghiên Thư, mỉm cười nói: "Cửu ca của ngươi là người quân tử nên mới có những băn khoăn đó. Nhưng ta không xuất thân từ nhà quyền quý nên không có nhiều quy củ như vậy. Nếu ngươi muốn ăn món ta nấu, cứ đến thang bính Thẩm Ký ở hẻm Dương Liễu Đông, cầu Kim Lương. Ta vốn mở quán ăn, cửa hàng buôn bán rộng mở, chẳng có gì là không thể hỏi cả."

Nước mắt Nghiên Thư ngừng rơi ngay tức khắc, hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Nhưng tiệm của ta trước đó đã bị cháy, vẫn chưa sửa chữa xong. Ừm... Có lẽ trước tiên ta sẽ bày một quán nhỏ trên cầu Kim Lương. Nếu không chê tay nghề của ta thô sơ, ngươi và Cửu ca cứ đến ủng hộ nhé." Thẩm Miểu cười cong mi mắt, không còn vẻ dè dặt như trước mà rất hào phóng nói ra nơi ở và dự định của mình.

Sau này muốn buôn bán thì làm sao có thể che giấu được? Nếu trước khi mở hàng đã kéo được một hai vị khách, lại có người giúp mình truyền miệng quảng bá, thì chẳng phải là một điều tốt sao.

Hơn nữa, qua chuyện này, Thẩm Miểu đã chắc chắn tám phần vị "Cửu ca" kia có tư tưởng chẳng khác nào những sinh viên đại học thời hiện đại, là một nguồn khách hàng tiềm năng, không có vấn đề gì.

Đến nửa đêm thì thuyền chở hàng giảm tốc độ, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng rõ ràng. Trên thuyền không có việc gì làm, cũng không muốn ra ngoài lang thang nên Thẩm Miểu ngủ một giấc thật say.

Lúc nàng ôm chăn ngồi dậy thì phát hiện qua khung cửa sổ nhỏ của khoang thuyền, bên ngoài không còn là dòng sông mênh mông vô tận nữa, mà là một bến thuyền náo nhiệt vô cùng.

Có lẽ là đã đến trấn Trần Châu, một trọng trấn vận chuyển lương thực không xa Biện Kinh.

Qua Trần Châu, đi thuyền thêm năm sáu ngày nữa, đến Thái Châu đổi xe ngựa, rồi đi khoảng hai ngày đường nữa là có thể nhìn thấy cổng thành phía nam uy nghiêm hùng vĩ của phủ Khai Phong.

Lúc này, thuyền vừa cập bến, vô số người kéo thuyền lội nửa người dưới nước, hò hét nhịp nhàng để kéo dây neo. Thẩm Miểu nhìn mãi, ngủ không nổi nữa nên dậy hẳn.

Những trấn ven sông như Trần Châu hầu như không ngủ suốt đêm, dù trời chưa sáng nhưng bến tàu đã treo vô số đèn lồng cao, khắp nơi là bóng dáng tấp nập của thuyền bè và con người.

Vừa búi tóc, nàng vừa tiếp tục nhìn dòng người tấp nập đi qua lại bên ngoài. Dưới ánh đèn chập chờn, dòng người nối nhau không dứt, những người khuân vác gánh hàng, những người bán hàng rong và cả những chiếc xe lừa chở than củi đứng xếp hàng dài trước các người lái thuyền, mong bán được than cho những con thuyền cần tiếp tế.

Nhìn một lúc, nỗi u uất còn sót lại trong lòng Thẩm Miểu cũng tiêu tan. Từ một thời đại văn minh vượt xa cổ đại mà xuyên đến đây, làm sao nàng lại không có cảm giác nhớ nhung, hoang mang và không cam lòng? Nhưng cũng giống như những người lao động khổ cực ngoài kia, nàng muốn sống, bằng mọi giá phải sống tiếp.

Thẩm Miểu lấy một chiếc bàn chải lông lợn và muối tre từ trong rương để chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

Lúc mới đến triều Tống, nàng cũng rất kinh ngạc khi phát hiện ra những gì phim truyền hình miêu tả hoàn toàn là lừa gạt, người ta thường nói người xưa nhai cành dương liễu hoặc dùng tăm gỗ để làm sạch răng. Nhưng vào triều Tống, bàn chải đánh răng và nha hương (kem đánh răng) đã cực kỳ phổ biến. Hơn nữa, hình dáng và cấu tạo của bàn chải ở đây lại rất giống bàn chải hiện đại! Nó có cán dài bằng gỗ, lông bàn chải được sắp thành hai hàng, chỉ có điều lông bàn chải khá thô và cứng.

Tất nhiên, những chiếc bàn chải cao cấp hơn có thể có cán làm từ ngọc, ngà voi, thậm chí được khảm đá quý và chạm trổ hoa văn, còn lông bàn chải cũng được lựa chọn kỹ càng hơn. Tuy nhiên, nhìn chung thì hình dáng của chúng không khác biệt mấy, chỉ khác biệt chất liệu mà thôi.

Nghĩ kỹ thì cũng đúng, người xưa đâu phải người nguyên thủy, những thứ tinh xảo hơn còn có thể làm ra được, huống chi chỉ là một chiếc bàn chải đánh răng? Mà chi phí cũng chẳng cao mấy.

Thẩm Miểu dùng một chiếc thìa nhỏ xúc một ít bột nha hương rắc lên răng, sau đó mới dùng bàn chải để chải. Loại nha hương nàng dùng là loại rẻ tiền nhất, làm từ muối tre, nhựa thông, phục linh và một số nguyên liệu khác, phơi khô rồi nghiền thành bột, sau đó rây qua để loại bỏ tạp chất trước khi đóng vào hũ, nên có dạng bột mịn.

Nghe nói giới quý tộc thời này dùng loại nha hương thượng hạng được làm từ long diên hương, nhũ hương, bạch đàn, cam tùng... Nghiền thành bột, sau đó trộn với mật ong để tạo thành dạng kem, đựng trong hũ sứ, dùng rất tiện lợi, gần giống với kem đánh răng hiện đại, nhưng giá cũng vô cùng đắt đỏ.

Thẩm Miểu không kén chọn, loại rẻ tiền dùng cũng rất tốt. Nàng cẩn thận đánh răng hai lần, cả trong lẫn ngoài. Ở thời cổ đại, nhất định phải bảo vệ tốt răng và mắt. Nếu bị cận thị, có lẽ nàng sẽ không đủ tiền mua kính mắt cổ xưa làm từ pha lê mài thủ công, loại kính đó gọi là "ái đới". Còn nếu bị sâu răng thì càng tệ hơn, nàng tuyệt đối không muốn phải làm điều trị tủy trong điều kiện y tế thời này.

Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Miểu chuẩn bị ra ngoài đổ nước bẩn. Ai ngờ vừa mở cửa đã thấy dưới đất có một cái túi vải, bên trong là mấy quả sơn tra còn xanh chưa chín hẳn, kèm theo một tờ giấy có chữ viết trên đó.

Thẩm Miểu lấy tờ giấy từ bên trong ra xem, trên đó là những nét chữ đều đặn, thanh thoát theo thể Chung Diêu— Bút tích này đẹp thật!

Nguyên chủ thực ra không biết chữ, người biết chữ là Thẩm Miểu. Dù giờ là chữ phồn thể viết dọc, nhưng hồi nhỏ nàng từng theo ông ngoại học thư pháp một thời gian, mà Chung Diêu và Triệu Mạnh Phủ chính là hai nhà thư pháp nàng yêu thích nhất. Chỉ tiếc là bản thân nàng học chẳng ra sao.

Nhưng bây giờ nhìn thì cũng không quá khó nhận biết.

Chỉ thấy trên giấy viết những lời lẽ ôn hòa:

"Kính gửi Thẩm nương tử. 

Món ăn chiều qua ngon miệng khó tả, từng vị chạm lưỡi đều là những điều tuyệt diệu. Nào ngờ trẻ nhỏ có lời nói vô lễ, nhiều phần mạo phạm, trong lòng rất lấy làm hổ thẹn. Nay xin dùng sơn tra làm lễ tạ lỗi, tuy lễ mọn nhưng mong ngươi nhận để giải bớt nỗi áy náy của ta.

— Tạ Kỳ kính gửi.

Ngày mùng chín tháng tư, năm Bảo Nguyên thứ ba, viết trên thuyền."

Hành lang bên ngoài khoang tối đen như mực, thấp thoáng có thể thấy trước nhiều cánh cửa là những người hầu đang khoác áo ngủ, ngáy đều từng nhịp. Tạm thời chưa có ai dậy đi vệ sinh. Chỉ có căn phòng bên cạnh của Nghiên Thư là mở cửa. Thẩm Miểu thò đầu nhìn vào, bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, không còn bóng người.

Có lẽ để kịp hành trình, chủ tớ Nghiên Thư đã vội vàng xuống thuyền lên đường rồi.

Tấm ván thuyền dưới chân khẽ đung đưa theo dòng nước, bốn bề yên tĩnh, may mà Thẩm Miểu dậy sớm, nếu không túi sơn tra này để ngoài cửa, e rằng đã bị ai đó tiện tay lấy mất rồi.

Thẩm Miểu rụt cổ lại, mượn ánh đèn trên bến tàu chập chờn lay động, tựa vào khung cửa đọc lại lần nữa, chỉ thấy nét bút tao nhã, không khỏi mỉm cười, xách túi quả rồi đóng cửa quay vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play