Trên suốt quãng đường từ bãi đỗ xe đến lớp học, Nhan Kiều có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt như có như không liên tục liếc về phía mình. Thậm chí, còn có vài bạn học len lén giơ điện thoại lên rõ ràng là đang chụp lén.

Cô vẫn bình thản như không, dáng vẻ điềm tĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

So với những buổi họp mặt fan với hàng trăm ống kính dí sát mặt trước kia, thì vài cái ống kính mờ mờ rung rung của học sinh cấp ba… chẳng đáng để cô bận tâm.

Dưới sự “dẫn đường” của Lộ Vũ, Nhan Kiều chậm rãi tiến tới trước cửa lớp 11A.

Vừa xuất hiện, âm thanh ồn ào trong lớp như bị ai bóp nghẹt. Cả lớp bỗng trở nên im lặng đến lạ. Mọi người vờ cúi đầu làm việc riêng, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc trộm về phía cửa.

Nhan đại tiểu thư… trở lại rồi.

Tuy vẫn là gương mặt ấy, vóc dáng ấy, nhưng khí chất lại mang theo cảm giác gì đó không giống trước. Nếu cô thật sự chưa mất trí nhớ, giờ này hẳn đã đi tìm Giang Duật, như mọi khi, đưa bữa sáng cho hắn ta và tình cảm đeo bám quanh hắn ta cả buổi sáng rồi.

Nhưng hôm nay…

Cô không những không đi tìm Giang Duật, mà còn bình thản đi bên cạnh Lộ Vũ, để cậu ta cầm cặp hộ, tay kia còn ôm theo một túi đồ ăn sáng to uỳnh, trông y hệt một "tùy tùng tận tụy".

Cảnh tượng này khiến cả lớp kinh ngạc.

Ai nấy đều bắt đầu thì thầm trong lòng: Chẳng lẽ... thật sự mất trí nhớ? Thật sự... không còn thích Giang Duật nữa? Thật sự... đổi người?

Ánh mắt đầy hoài nghi, phấn khích, cùng một chút phức tạp, bắt đầu âm thầm đổ dồn lên người cô và cả... Lộ Vũ người vốn chỉ là vai phụ mờ nhạt, nay đột nhiên như phát sáng giữa lớp học.

Giang Duật ngồi ở bàn đầu tiên, sát lối đi nhỏ bên hành lang. Chỗ bên cạnh hắn vị trí của Nhan Kiều vẫn còn trống.

Hắn không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ chăm chú cúi đầu xem sách, biểu cảm lạnh nhạt không chút gợn sóng, như thể hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện Nhan Kiều có thật sự mất trí nhớ hay chỉ đang giở trò mới.

Càng lúc Nhan Kiều tiến lại gần, không khí trong lớp học càng trở nên căng thẳng. Tiếng thì thầm đã biến mất, tiếng bút viết, tiếng ghế dịch cũng lặng im mọi người đều nín thở.

Ai nấy đều nghĩ:“Lại sắp diễn lại màn cũ rồi.” “Đại tiểu thư chắc chắn sẽ mang bữa sáng đến cho Giang Duật như mọi khi.” “Giang Duật chắc vẫn sẽ làm mặt lạnh từ chối, nhưng vẫn ngồi chờ như thường lệ…”

Từ chối bao nhiêu lần, cuối cùng cũng quen, thậm chí nhiều khi… còn đói bụng chờ bữa sáng của Nhan Kiều.

Nhưng điều không ai ngờ tới là Nhan Kiều chỉ bước thẳng qua không dừng lại, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Giang Duật một cái.

Cô cứ thế lướt qua bàn hắn như người xa lạ, điềm nhiên như thể hắn chưa từng tồn tại trong mắt mình.

Toàn lớp ngơ ngác, như thể đang xem một vở kịch mà diễn viên chính… bỗng nhiên đổi kịch bản.

Ngay cả Lộ Vũ cũng chết lặng. Cậu còn chưa kịp mở miệng nhắc Nhan Kiều “Đi nhầm chỗ rồi” thì đã thấy cô ung dung đi thẳng xuống cuối lớp, dừng lại trước bàn của… Tạ Sơ Trần phó hội trưởng Hội học sinh.

Cô nhíu mày nhìn cậu ta, ánh mắt mang theo vẻ thắc mắc: “Sao cậu còn ngồi đó? Chỗ này là của tôi mà?”

Toàn lớp nổ tung trong lòng.

Vị trí bên cửa sổ cuối lớp ai cũng biết là chỗ ngồi cố định của Lục Dã, hội trưởng Hội học sinh. Mà Tạ Sơ Trần chỉ đang tạm ngồi đó sáng nay vì hội trưởng chưa đến.

Nhan đại tiểu thư vậy mà nhớ… rõ ràng như thế?

Cô không nhận ra Giang Duật là ai, không nhớ cả mối tình đơn phương kéo dài hai năm, nhưng lại “nhớ kỹ” mình ngồi cạnh Lục Dã? Nhớ đúng vị trí đến từng bước chân?

Sự mơ hồ ban đầu về việc mất trí nhớ rốt cuộc bị chính cô “đạp đổ” bằng một hành động quá mức… chân thật.

Đến lúc này, tất cả mới bắt đầu tin: Nhan Kiều thật sự “yêu người khác”. Thậm chí là yêu sâu đậm đến mức... quên sạch quá khứ với Giang Duật.

Là người hôm qua cùng đến bệnh viện, Tạ Sơ Trần chỉ khẽ nhướng mày, rồi cười nhẹ đầy lịch thiệp. Không nói nhiều lời, cậu ta liếc ra cửa lớp, thấy bóng người quen thuộc đang đi tới liền đứng dậy, nhường lại chỗ:

“Cậu ngồi đi.”

Nhan Kiều vừa an vị xuống ghế thì từ cửa lớp Lục Dã xuất hiện.

Ánh nắng buổi sớm nghiêng chiếu sau lưng anh, dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng sạch sẽ, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Anh không vội vàng, từng bước tiến về phía cuối lớp.

Và chỗ ngồi bên cạnh giờ đây đã có người ngồi sẵn.

Người đó... lại chính là đại tiểu thư từng ngày ngày bám đuôi Giang Duật.

Khi nhìn thấy Nhan Kiều đang ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt của Lục Dã không hề thay đổi. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt, gương mặt không cảm xúc. Dáng người cao gầy với vai rộng chân dài, từng chiếc nút áo được cài chỉnh tề, khiến bộ đồng phục trắng đen cứng nhắc kia trên người anh lại toát ra một loại khí chất… cấm dục lạnh lùng đến khó hiểu.

Khi đi ngang qua Tạ Sơ Trần, người vừa nhường chỗ cho Nhan Kiều, cậu ta còn vỗ nhẹ lên vai Lục Dã, cười như không cười nói một câu trêu chọc: “Không cẩn thận ngồi nhầm chỗ bạn gái cậu, ngại quá nha.”

Lục Dã liếc cậu ta một cái, ánh mắt như đang nhìn người có vấn đề, rõ ràng là không định tiếp lời.

Nhưng chưa kịp phản ứng, bên tai anh đã vang lên một giọng nói dịu dàng, nhẹ như tơ, lại mang theo chút ngọt ngào đầy thân mật: “Lục Dã, sao giờ anh mới tới? Em chờ anh lâu lắm rồi đó.”

Lục Dã hơi khựng lại, từ từ quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt trong veo như hồ nước mùa thu của Nhan Kiều đang nhìn mình chăm chú.

Đôi mắt ấy mang theo vẻ rạng rỡ, ấm áp đến kỳ lạ, như thể anh chính là người duy nhất cô nhớ được giữa một thế giới ký ức hỗn loạn. Trong ánh mắt ấy không có bất kỳ do dự hay giả vờ nào chỉ có sự tín nhiệm và một thứ gì đó… tựa như chân tình.

Nếu đây là diễn xuất… thì quả thật quá đỉnh. Nhưng vấn đề là, cô không phải ảnh hậu, mà là một người… vừa mất trí nhớ.

Lục Dã trầm mặc.

Mất trí nhớ… rồi nhận nhầm anh thành bạn trai? Chuyện này nghe thôi đã thấy không hợp lý, cẩu huyết đến mức khiến người ta khó tin. Nếu nói cô nhầm anh với Giang Duật vì nhớ nhầm người mình từng yêu thì cũng phải có lý do, ít nhất hai người phải có điểm tương đồng nào đó.

Nhưng anh và Giang Duật? Hoàn toàn khác biệt.

Khí chất khác nhau. Ngoại hình khác nhau. Thái độ với thế giới… lại càng không giống.

Chỉ có một điểm trùng hợp là cả hai cùng ở ký túc xá số 1, phòng 404.

Nếu trí nhớ của Nhan Kiều chỉ mơ hồ còn lại đúng một dữ kiện: Bạn trai mình ở phòng 404 và rồi gặp Lục Dã cũng ở phòng 404…

Vậy thì quá rõ rồi.

Nhan Kiều mất trí nhớ, nhớ “404 = bạn trai” → nhìn thấy Lục Dã → auto nhận nhầm thành bạn trai.

Quả là… suy luận logic mạch lạc như một học tra tỉnh táo trong giờ kiểm tra, chấm trúng đáp án không cần tra lại đề.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play