Minh Kiều căn bản không hề rời đi, chỉ là về nhà chậm hơn một chút. Cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ với một khoảng thời gian ngắn ấy thôi, thiếu niên mang trái tim mong manh như pha lê đã tự mình tưởng tượng ra một vở kịch bị vứt bỏ đầy bi thương.
Khi thiếu niên mắt đỏ hoe nhìn thấy cô, người phụ nữ xinh đẹp mở cửa bước vào nhà, cậu ngây người vài giây, rồi bất ngờ lao đến ôm chặt lấy cô, cánh tay siết chặt vòng eo cô.
Minh Kiều bị cú va mạnh bất ngờ ép vào tường, hơi thở bị đè nén đến mức khó chịu, hoàn toàn không thể động đậy, có chút ngơ ngác.
“Kiều Kiều, em không được phép đi đâu hết.” Giọng cậu khàn đặc, mang theo run rẩy, siết cô càng lúc càng chặt.
Minh Kiều dịu giọng dỗ dành: “A Tẫn, em không có đi đâu cả.”
Trên đường trở về, cô vẫn luôn suy nghĩ, không biết bản thân nên đối xử với Dư Tẫn Thành hiện tại như thế nào mới phải? Sau cùng cô cũng nghĩ thông suốt—cô vẫn yêu cậu, nhưng hiện tại cậu còn nhỏ. Trong khoảng thời gian hữu hạn này, cô sẽ ở bên cạnh cùng cậu trưởng thành, chăm sóc cậu, tạm thời giữ khoảng cách vợ chồng.
Đêm buông xuống, sau khi Minh Kiều đi ngủ lại một lần nữa xuất hiện cảm giác kỳ lạ, toàn bộ linh hồn như bị tách ra khỏi cơ thể, chưa kịp kinh ngạc thì đã bị một tia sáng dẫn dắt, thân thể nhẹ như lông hồng phiêu đãng giữa hư không, rơi vào một nơi không thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT