Nụ cười của cô khiến Dư Tẫn Thành rõ ràng sững sờ.
Cẩn thận nhớ lại, đây là lần đầu tiên Minh Kiều cười với anh như vậy — nụ cười thuần khiết, vui vẻ thật lòng, không pha lẫn sự châm chọc hay dò xét như mọi khi. Giống như một cô gái bình thường khi nhận được hoa từ người đàn ông mình thích.
Dư Tẫn Thành nhìn cô, cũng nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Bề ngoài trông rất bình tĩnh, nhưng trái tim anh lại đập dồn dập như có sấm nổ trong ngực, đến mức anh cảm thấy Minh Kiều cũng có thể nghe thấy. Tai người đàn ông đỏ lên, khẽ lùi lại một chút, không muốn để cô nghe được nhịp tim của mình.
Minh Kiều khẽ cười, không để ý đến sự ngượng ngùng của anh, đi đến tủ chọn một bình hoa mà mình thích chuẩn bị cắm hoa vào.
Dư Tẫn Thành vốn đang tránh ánh mắt của Minh Kiều, cũng không nhận ra cô đã đi xa, chỉ đứng tại chỗ khẽ nói một câu: “Thích là tốt rồi.”
Không có tiếng đáp lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT