Vệ Hoa đã sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng phải căng hết sức lực để nói xong hết những yêu cầu của đoàn đội, lúc này Mộ Xuyên mới nhẹ nhàng mở miệng: “Các cô yên tâm, tôi sẽ thắng kiện.”
Vệ Hoa và trợ lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không uổng công họ đã hao hết sức lực nói cả buổi trưa.
Khi Minh Kiều cùng đoàn đội rời đi, Dư Tẫn Thành tự mình ra ngoài tiễn. Cô định bước lên xe, nhưng anh đột nhiên giữ chặt cô, ánh mắt không nhìn trực diện vào cô, chỉ nhìn chằm chằm một viên đá, lạnh lùng hỏi: “Em thích Mộ Xuyên à?”
Dù rõ ràng là muốn biết câu trả lời, nhưng vẻ ngoài của anh lại có chút ngại ngùng, Minh Kiều hơi bất đắc dĩ đáp: “Không thích.”
Dư Tẫn Thành lúc này mới quay đầu nhìn thẳng vào cô, trong lòng vui sướng thoải mái vì câu trả lời đó. Có thể thấy rõ ràng, anh tưởng tượng về cô vừa rồi nhìn Mộ Xuyên như nào, nhưng bây giờ mặt lại như qua cơn mưa trời lại sáng bừng lên, “Vậy tại sao em lại nhìn anh ta như vậy?”
"Bởi vì anh ta đẹp trai, so với anh đẹp trai hơn.” Minh Kiều thuận miệng nói một câu, rút tay ra, bước nhanh lên xe, bảo Hoắc Á lái xe đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Dư Tẫn Thành đứng đó, không nhúc nhích, như bị hóa đá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play