“Chuyện này không hay lắm đâu, đây không phải là nhảy cấp sao?”. Đường Phỉ nhíu mày. Làm như vậy rất dễ đắc tội với người khác.
Tống Tri Uyển hoàn toàn không ngại chuyện đắc tội với chủ nhiệm Lâu này. Chỉ sau này cô đốn ngã cây đại thụ là thư ký Trâu thì chủ nhiệm Lâu này chỉ là nhãi nhép, khó mà trở thành vật uy hiếp được. Cô nói: “Chủ nhiệm Lâu không chịu phê thì không thể để nó mắc kẹt như vậy mãi được. Em thấy suy nghĩ của anh cả rất tốt. Nếu như có thể tận dụng được tất cả đất hoang, có mấy ngàn thậm chí là mấy vạn mẫu đất hoang, chừng này là bao nhiêu lương thực chứ?”
Nghĩ vậy thì cũng đúng.
Đường Phỉ nghĩ đến bây giờ còn có rất nhiều người không có ăn, ăn không no. Nếu như không phải vì cô ấy và Tống An Thanh đều là giáo viên, lương và phiếu đủ nhiều thì cuộc sống nhà bọn họ cũng không dễ dàng như vậy. Tuy hiện tại nạn đói không nhiều, nhưng là do Nam Thành còn đỡ, có nhiều nơi vẫn rất nghiêm trọng.
Đường Phỉ nói: “Được, vậy để chị về nói với anh trai em. Chuyện này cũng không nhỏ, mau chóng giải quyết được là tốt nhất.”
“Nếu như hạng mục được phê duyệt thì anh cả có thể tập trung hết tâm huyết vào nó, như vậy chúng ta cũng không có gì lo lắng.”. Tống Tri Uyển cười nói.
Đường Phỉ cũng không muốn Tống An Thanh lo lắng. Hai người nói xong chủ đề này thì rốt cuộc Tống Tri Uyển cũng vào chủ đề chính. Tất nhiên là cô sẽ không hỏi trực tiếp. Mà cô mượn sự buồn rầu của mình để đi đường vòng: “Chị dâu, lúc chị và anh trai mới cưới có nghĩ lúc nào sẽ con không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT