“Mẹ Lưu à, giữ chúng ta còn nói mấy câu này làm gì chứ. Mấy người nhà cháu, tính cả bà cháu, cũng là bác chăm sóc đến tận bây giờ. Trong lòng cháu từ lâu bác đã là người nhà cháu, Vương Anh là em gái cháu. Huống gì công việc này là cô ấy dựa vào năng lực của mình, phỏng vấn đậu được, cháu cũng không tốn công sức gì.”
Tống Tri Uyển chỉ mỉm cười đáp lời như vậy. Tính cách của cô chính là như vậy, người khác đối xử tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp bội.
Bà Lưu lau nước mặt: “Cái này không đúng, nếu như không có cô chủ thì dù A Anh nhà tôi có năng lực cũng sẽ phải sống cả đời ở làng Vương Gia.”
Không có quan hệ thì chính là như vậy. Người có quan hệ thì dù chỉ có trình độ tiểu học vẫn có thể đi làm. Đây chính là hiện thực.
Bà cụ ở bên rất bất mãn: “Đây là chuyện tốt, không cho cô khóc. Nếu con gái cô đã đến thì ngày mai cô nghỉ một ngày đi, đi giúp con bé sắp xếp đi. Con bé chỉ là một đồng chí nữ, ở một mình chắc chắn là rất bận.”
Người khác đều cảm thấy nhà họ Tống là nhà tư bản, là kẻ bóc lột. Nhưng bà Lưu cảm thấy rõ ràng bọ họ đều là người tốt, là người lương thiện.
Bà Lưu còn hơi du dự: “Đều cháu nấu cơm trong nhà xong rồi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT