Tống Tri Uyển hỏi Đường Phỉ: “An Du thì sao, thằng bé có xin tiền trong nhà không?”
“An Du thì không có, thằng bé còn bảo chúng ta không cần quan tâm nó, nói là để mình nghĩ cách kiếm phụ cấp trong trường học.”. Đường Phỉ đáp lời.
Từ nhỏ đến lớn, Tống An Du đều biết tiết kiệm hơn Tống Tri Trúc. Trên phương diện tiêng tiền, Tống An Du không giống người nhà họ Tống bọn họ, vô cùng tiết kiệm.
Thủ đô và Thành phố Giai Tân cách nhau không xa, cho dù vật giá chênh lệch thì cũng không thể chênh nhiều như vậy.
Tống Tri Uyển nói: “Nếu Tiểu Trúc lại xin tiền thì chị cứ bảo con bé đến tìm em, đưa số điện thoại của anh rể con bé cho nó, mọi người không được lén lút cho nó tiền.”
“Chỉ là chút tiền thôi, Tiểu Trúc là nữ sinh, thích chưng diện, tiêu nhiều tiền cũng là bình thường.”. Tống An Thanh bên cạnh không nhịn được mà đáp lời. Cuộc sống của anh vô cùng dễ dàng, chưa từng có sự lo lắng về tiền bạc, lại thêm anh ấy còn là phó giáo sư, tiền lương không thấp, việc nuôi cả nhà không phải là vấn đề. Nên anh cảm thấy không cần phải để Tống Tri Trúc thiếu tiền.
Tống Tri Uyển lườm Tống An Thanh một cái: “Anh cả, con bé tiêu tiền như vậy thì anh có kho vàng kho bạc cũng không đủ cho con bé tiêu. Lúc này con bé còn đang là học sinh, sau này tốt nghiệp rồi, anh vẫn có thể nuôi con bé cả đời sao? Hơn nữa, tiền tài không được để lộ ra, anh không biết sao? Bây giờ hoàn cảnh của ai cũng khó khăn, con bé tiêu tiền như vậy thì có thể chung sống với bạn bè được sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT