“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Tiểu Muội đều đã như vậy rồi mà mẹ còn nhắc mấy chuyện này làm gì nữa?”. Một người đàn ông không quá cao lớn bế Tưởng Tiểu Muội vô cùng vất vả, trên mặt thể hiện ra sự mất kiên nhẫn.
Bà cô cay nghiệt tức giận thở hồng hộc: “Chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Con nhìn người trong thôn chúng ta sinh con có ai giống cô ta vậy không. Con kiếm tiền dễ dàng lắm à, sao lại để cô ta tiêu như vậy? Cô ta thì quý giá quá rồi!”
Bà ta vừa lo lắng cháu mình có chuyện gì, vừa đau lòng phải tiêu một số tiền lớn.
Người đàn ông nhìn Tưởng Tiểu Muội, cũng cón hơi oán trách: “Em cũng thật là, đang yên đang lành lại đừng không vững, còn té ngã nữa chứ.”
Hành lang bệnh viện vô cùng ồn ào.
Tống Tri Uyển bước nhanh về phía trước, cô thấy vải quần Tưởng Tiểu Muội đã có vết máu mờ mờ thì cau mày, nghiêm túc nói: “Chỗ này là bệnh viện, mọi người im lặng hết đi, muốn nói chuyện thì cút hết ra ngoài.”
Sản phụ đã như vậy rồi còn ở đây tiếc tiền của, oán trách chuyện này chuyện kia. Tống Tri Uyển làm người ngoài mà cũng không nhìn nổi, vậy nên sắc mặt nhìn hai người kia cũng không vui vẻ gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play