Chu Thì Dự vươn tay tắt đèn, ôm cô vào lòng: “Đi ngủ trước đi, hôm nay trễ rồi, mai anh còn phải dậy rất sớm, có gì mai nói.”
Có vẻ như anh đang rất mệt mỏi, một giây sau liền ngủ mất. Tống Tri Uyển cũng buồn ngủ, cô kêu mấy tiếng mà đối phương không đáp lời nên cũng mơ màng thiếp đi.
Ngày hôm sau khi Tống Tri Uyển tỉnh dậy thì Chu Thì Dự đã đi mất, cô vốn không kịp nói gì. Cô định lấy giấy bút viết thư nói cho Chu Thì Dự, nhưng nghĩ đối phương cũng chẳng biết được mấy chữ, nhíu nhíu mày. Thôi bỏ đi, hôm nay về rồi nói.
Chưa đến năm giờ.
Lý Mai Tú không chờ cô tan làm được mà đã kéo Tống Tri Uyển đến nhà ăn ăn cơm, vừa ngồi xuống liền ríu ra ríu rít.
“Nghe nói lần này các đồng chí nam đều đã được người nhà cân nhắc, không chỉ có công nhân trong công xưởng, còn có cả người làm văn phòng. Chị đang nhắm đến mấy người làm văn phòng. Tốt nhất là Chu Xán Vinh có thể vừa ý chị.”
Sau khi Tống Tri Uyển đến nhà máy rượu thì cũng chỉ quen biết người trong bệnh viện với thêm người trong công đoàn các cô. Còn lại thì đúng là không quan tâm lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT