Xưởng phó nhìn Lâm Quốc Chí, cho rằng lập trường của ông không chính xác: “Ông và bác sĩ Tống là thầy trò, cũng chính ông dẫn cô ấy đến nhà máy bệnh viện. Tôi cho rằng ông không thích hợp nhúng tay vào chuyện này đâu.”
Xưởng phó Chu bày ra dáng vẻ giải quyết công việc chung, nhưng câu này nói ra lại mang hàm nghĩa khác.
Tính tình Lâm Quốc Chí vốn rất mạnh mẽ, nếu như không phải mấy năm nay lớn tuổi đã ôn hòa hơn rất nhiều thì ắt hẳn ông đã đập bàn với xưởng phó Chu. Lúc này, ông nén cơn giận mà nói: “Xưởng phó Chu, bỏ qua chuyên ngành của tôi, đến cả lời tôi nói ông cũng không tin thì nhà máy bệnh viện của tôi cũng không cách nào ở lại nữa, các ông có thể mời nhân tài khác đến.”
Xưởng trưởng Từ phải ở một bên hòa giải.
“Chủ nhiệm Lâm, ông đừng nóng, con người ông Chu chính là như vậy. Ông ấy cũng chỉ là suy nghĩ cho nhà máy thôi. Chuyện này chúng ta vẫn phải bàn bạc lại xem nên làm như thế nào.”
Dù sao thì chuyện này bàn bạc cũng không vui vẻ gì.
Có xưởng phó Chu không đồng ý nên cũng có không ít người không muốn gánh trách nhiệm này. Dù sao nếu chuyện này thành công thì bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì, cũng chỉ là là khoản hoàn trả chi phí điều trị y tế cho nhân viên nhà máy đã tăng lên 65%. Nhưng nếu có xảy ra sơ suất gì thì toàn bộ nhà máy bọn họ đều phải gánh trách nhiệm. Như vậy còn không bằng duy trì trạng thái hiện tại. Đây chính là một suy nghĩ bảo thủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT