Bà Lưu cũng muốn quê của bản thân có thể trở nên tốt, lại không nỡ để Tống Tri Uyển cực khổ.
Thấy bà Lưu như vậy, Tống Tri Uyển biết bà sẽ nghĩ như vậy, cười nói: “Bà Lưu, cháu thật sự không sợ khổ, huống hồ có thể đến nhìn quê hương của bà, đối với cháu mà nói, đó cũng là một việc đáng để làm.”
Mấy người Tống An Thanh, đều là bà Lưu nuôi lớn.
Ban đầu mẹ của mình không có sữa, càng lo lắng càng không có sữa, mà lúc đó bà Lưu mới vừa sinh không bao lâu, đã gấp rút chạy đến, cuối cùng sữa Tống Tri Uyển uống là sữa của bà Lưu.
Bởi vì mấy đứa trẻ Tống gia, không có cha mẹ chăm sóc, bà Lưu hiện diện tương tự như sự tồn tại của một người mẹ, yêu thương bọn họ thật lòng.
Những điều này, Tống Tri Uyển vẫn luôn ghi nhớ.
Bà Lưu nghe đến mắt đỏ, bắt lấy tay của Tống Tri Uyển, thấp giọng nói một câu: “Cô chủ...”
Nghĩ đến Tống Tri Uyển nhất định phải đi: “Cô muốn đi cũng được, vậy tôi sẽ đi cùng cô.”
Vừa nghe bà Lưu nói như vậy, Tống Tri Uyển có chút dở khóc dở cười: “Bà Lưu, trong nhà còn cần bà, huống hồ trên đường cực khổ như vậy, sức khoẻ của bà sao chịu nổi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play