Dù vậy, Chu Thì Dự vẫn cảm thấy bội phục: “Đây cũng là tiến bộ rất lơn, rốt cuộc thì nghiên cứu này không phải là một sớm một chiều là có thể thành công, cứ tiếp tục phát triển thế này, nơi này sẽ có thể trồng các loại lương thực khác, vậy mới gọi là tuy phế mà được tận dụng hợp lý.”
Anh cho rằng đây chỉ là thay đổi tính chất thổ nhưỡng, tuy rằng cảm thấy hiệu quả chậm, sản lượng không cao. Nhưng tính ra so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc trước mảnh đất này chính là một vùng hoàn toàn hoang vu.
Tống Tri Uyển mím môi cười cười, cô có chút khó nói ra phát hiện của Chu Thịnh về lượng chất mặn có thể làm thành muối xuất hiện trong cây cỏ khô.
Cái này đã cho Tống An Thanh một phương hướng phát triển hoàn toàn mới, mà áp dụng lên cả một mảnh đất to lớn như thế này, ước chừng hơn vạn mẫu.
Họ có thể tạo được sự khác biệt nào đó ở đây, đã là không tồi rồi.
Hai người đi vào phía trong, chờ tới ngôi nhà gỗ nhỏ, mới phát hiện ra có rất ít người sinh sống ở nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT