Chương 4
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của anh Thời, Lạc Hy sợ bị anh chê bai nên vội vàng chữa cháy: “Em biết nấu ăn! Nấu chín đàng hoàng luôn!”
Nghe vậy, Thời Cửu Cẩn ngẩng đầu lên: “Em biết nấu?”
Có hy vọng rồi! Lạc Hy lập tức gật đầu tích cực.
“Giờ em có thể nấu luôn, ngon lắm đấy.” Lạc Hy mỉm cười tự tin. Cậu vẫn rất tự hào về tay nghề nấu nướng của mình dù vẫn đang “ế bền vững” từ trong trứng nước.
Không thể không nói, Thời Cửu Cẩn thật sự có chút mong chờ. Dù anh đã sống dưới biển suốt tám năm, nhưng khoảng thời gian trước mười tuổi anh vẫn sống trên đất liền, vẫn thường xuyên ăn đồ nấu chín. Bao năm rồi không được ăn, quả thật cũng có chút hoài niệm.
“Được.”
Được anh Thời đồng ý, chú cá mập nhỏ lập tức bật dậy khỏi ghế, duỗi vây định bưng cái tô lớn đựng đầy cá.
Cố hết sức nâng lên — cái tô vẫn trơ trơ không nhúc nhích.
Thời Cửu Cẩn: …
“Để anh.” Anh cũng không kỳ vọng gì vào sức của một chú cá mập nhỏ gầy yếu như vậy.
“Vậy… được thôi.” Lạc Hy mím môi, đành chịu thua.
Đi theo Thời Cửu Cẩn vào bếp, việc đầu tiên cậu làm là quan sát một lượt dụng cụ nấu nướng.
Dao bén, nồi công nghệ cao, gia vị đầy đủ, bát đũa xinh xắn — mắt Lạc Hy lập tức lấp lánh như sao trời.
“Oa! Anh Thời, nhà anh cái gì cũng có hết, sao anh lại không nấu ăn vậy?”
Dưới ánh mắt lấp lánh ngây thơ của Lạc Hy, Thời Cửu Cẩn nghiêng đầu, giả vờ lạnh lùng đáp: “Anh không thích.”
“Ồ!” Thì ra anh Thời thích ăn đồ sống!
Từng trải qua vài vụ suýt làm nổ cả căn nhà hình vỏ sò vì vụng về trong bếp, Thời Cửu Cẩn cuối cùng đành… chôn vùi sự thật vào đáy biển sâu.
“Vậy anh Thời nhớ ăn nhiều một chút nha!” Nếu anh không thích ăn đồ nấu chín thì chẳng phải sẽ không ăn đủ sao!
Không được! Phải để thể hiện sự “hiền lành đảm đang” của mình, cậu… quyết định đem ba con cá Ma đầu còn sống cho anh Thời ăn, mình nấu hai con là được rồi.
Nhìn ba cái đuôi cá dựng lên trong tô như đang chế nhạo mình, Thời Cửu Cẩn bất giác cảm thấy bị khiêu khích.
“Ừ.” Người trẻ tuổi vẫn còn sĩ diện lắm.
“Anh Thời cứ ngồi ngoài nghỉ ngơi đi ạ! Một mình em làm được!” Cười dịu dàng đến mức khiến người khác không đành lòng từ chối.
“Không cần.” Anh Thời lạnh nhạt từ chối.
“Vậy cũng được, anh có thể vừa ăn vừa xem em nấu.” Lạc Hy nhẹ nhàng đưa một con cá vừa tầm tay cho Thời Cửu Cẩn.
Thời Cửu Cẩn đành cứng mặt nhận lấy.
Dưới ánh mắt “cổ vũ” của Lạc Hy, anh miễn cưỡng cắn một miếng cá Ma đầu mà trước đó từng khen là cực kỳ tươi ngon. Nhưng không hiểu sao, đột nhiên lại thấy… chẳng còn ngon mấy.
Anh Thời đang nhìn mình nấu ăn, nhất định phải dốc toàn lực để nấu cho thật ngon! Cố lên!
Mổ cá, bỏ nội tạng, cắt khúc xử lý gọn ghẽ. Một con đem hấp, một con kho.
Bình thường cậu hay dùng các loại tảo biển, rong biển để nấu cá, nhưng nhìn quanh căn bếp này chẳng thấy một chút màu xanh nào.
Thôi kệ, có gia vị là được rồi.
Làm nóng nồi, đổ dầu, thêm gia vị, thêm nước, thả cá Ma đầu vào vừa ngập mặt nước, cuối cùng đậy nắp hấp 15 phút.
Nhìn cái nồi to tổ bố trước mặt, to đến mức nấu cả người cậu cũng vừa, Lạc Hy thầm thấy may mắn — may mà anh Thời không thích ăn cá mập!
Món cá kho Ma đầu cũng khá đơn giản, chẳng mấy chốc, hai món ăn đã hoàn tất.
Lạc Hy hớn hở mở nắp hai chiếc nồi, vui vẻ quay đầu: “Anh Thời, cá nấu xong rồi!”
Thật ra, chỉ cần mở nắp nồi là mùi thơm cay xộc vào mũi đã đủ cho anh biết món ăn đã sẵn sàng. Hương vị này… thật quen thuộc, khiến người ta bồi hồi.
“Anh Thời, nếm thử xem ạ? Ngon lắm đó.” Lạc Hy vẫy đuôi vui vẻ, cười tươi rói.
“Ừ.” Vẻ mặt Thời Cửu Cẩn vẫn lạnh tanh, trông như chẳng hứng thú gì mấy.
“Để em bưng—” Vừa thấy chú cá mập nhỏ định đem món ăn bưng lên bàn, Thời Cửu Cẩn liền kịp thời ngăn lại.
Dù sao anh cũng không tin nổi sức của cậu ta.
“Ồ, cảm ơn anh.”
“Ừ.” Thời Cửu Cẩn không để ý đến ánh mắt vui mừng của Lạc Hy, bước đến bàn bếp, thản nhiên bưng hai đĩa cá — vừa quay người…
“Anh Thời! Cẩn thận!”
Tiếng hét hoảng hốt của Lạc Hy vừa vang lên, Thời Cửu Cẩn lập tức cảm thấy nguy hiểm cận kề, nhưng không kịp tránh — giây tiếp theo, hai chiếc nồi vừa nấu xong, nóng bỏng tay, đồng loạt úp thẳng lên đầu anh.
Lạc Hy nhìn anh Thời đang “đội” hai cái nồi lớn như mũ, tay run lên vì lo lắng.
“Anh Thời, anh không sao chứ?” Giọng nói của Lạc Hy run lên rõ rệt.
Nếu không vì đang bưng hai đĩa cá thì làm sao anh lại… mất mặt thế này chứ!
Nhưng: “Không sao!”
Vừa cứng rắn thốt ra câu đó, nước gia vị cay xộc thẳng vào miệng Thời Cửu Cẩn, mặn chát khó chịu.
Nhưng… anh Thời không chỉ có thân thể cường tráng, mà còn có… lòng tự trọng thép.
Không đời nào tự vả, thừa nhận là mình có chuyện.
“Thật… thật không sao chứ?” Nhìn gương mặt bị nước gia vị nhuộm đến mức không còn nhận ra, lòng Lạc Hy đau xót không thôi.
Có một bí mật cần tiết lộ — anh Thời thật sự rất thích sạch sẽ.
Thêm nữa, chú cá mập nhỏ à… ít ra cũng bưng một đĩa cá giúp anh đi chứ!
“Tránh ra!”
Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng — cuối cùng, Thời Cửu Cẩn bùng nổ thật rồi!
“Dạ!” Lạc Hy bị giọng nói giận dữ dọa cho lùi lại mấy bước.
Thời Cửu Cẩn không còn tâm trí quan tâm gì nữa, nhanh chóng đặt hai đĩa cá lên bàn rồi giật phăng hai cái nồi ra khỏi đầu, quẳng xuống đất.
Nhưng mà… chất lượng nồi tốt quá mức, bị người cá ném mạnh như vậy mà vẫn “tung tăng” như chưa có gì, thật là… tức chết người!
Lồng ngực phập phồng, Thời Cửu Cẩn trừng mắt nhìn cái nồi một cái, cuối cùng cũng dịu đi một chút.
“Anh Thời, anh có bị thương không vậy?”
Chưa kịp nói hết câu, Lạc Hy đã nhón chân, cố vươn vây lau nước gia vị chảy trên cổ anh Thời.
Dù Thời Cửu Cẩn đã cúi đầu, khom lưng nhưng với chiều cao của cá mập nhỏ, chỉ chạm được tới cổ đã là kỳ tích rồi!
“Không sao, anh đi tắm cái. Em ăn trước đi.” Ngẩn người một lúc, Thời Cửu Cẩn nắm lấy cái vây nhỏ mềm mại của Lạc Hy, giọng điệu dịu lại.
“Dạ…” Lạc Hy nghe xong phồng má lên — lại bị từ chối rồi.
Chú cá mập nhỏ rõ ràng lộ vẻ buồn bã thấy rõ. Thời Cửu Cẩn khẽ nhíu mày, bước chân vừa xoay lại chợt dừng, bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, không phải lỗi của em.”
Nói xong, Thời Cửu Cẩn nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Để lại một Lạc Hy mặt mũi đầy hoang mang: “Em có khóc đâu ta?” Dù hơi buồn thật… nhưng cậu chưa khóc mà!
Nghĩ tới nghĩ lui, rút ra kết luận — chẳng lẽ… anh Thời sợ mình khóc?
Vậy thì…