Mưa vẫn không ngừng rơi suốt đêm.
Hai người ôm nhau, không gian như rộng thêm ra. Sau quãng thời gian ban đầu còn ngại ngùng bối rối, Ray với tính cách chậm rãi, dịu dàng, cùng vòng tay ấm áp dễ chịu đã dần xóa tan sự e dè trong lòng cô gái.
Trong vô thức, cô hơi hé môi, dụi đầu vào ngực anh, trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ sợ lạnh, cuộn tròn chuẩn bị thiếp đi.
Ray chăm chú nhìn đỉnh đầu cô, ánh mắt trầm tĩnh mà chuyên chú, hoàn toàn không phải ngơ ngẩn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, bàn tay thô ráp lướt từ vành tai xuống bờ vai thon.
Dưới những động tác nhẹ nhàng ấy, thiếu nữ khẽ nhíu mày, gương mặt ửng đỏ, không có vẻ gì là đau đớn, nhưng lại khe khẽ rên lên như bị đau.
Đôi chân mềm mại khẽ tách ra hai bên, có lẽ muốn giảm bớt khó chịu, cô lại muốn khép chân vào, nhưng bị thân hình Ray chắn lại, đành chỉ có thể co ngón chân trong đôi giày ngắn, khẽ run lên.
Trong không gian chật hẹp ấy, một luồng hương thơm ngọt ngào và ấm áp lại một lần nữa lan tỏa.
Ray dừng tay vuốt tóc cô, ánh mắt vàng lấp lánh, hít sâu một hơi như thú hoang đánh hơi thấy điều gì đó, càng thêm bối rối và nôn nóng.
...Rốt cuộc là chuyện gì?
Rõ ràng đang nằm trong lòng mình, mà lại không chịu nói ra sao?
Ray hơi nheo mắt lại, đưa tay kéo vai cô ra. Cô vô lực ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy mồ hôi và nước mắt, hai tay buông thõng bên người, để lộ chiếc cổ trắng nõn cùng gương mặt ửng đỏ mệt mỏi.
Anh nuốt nước bọt, cúi xuống dùng chóp mũi cọ cằm cô, nhẹ nhàng lau sạch những giọt mồ hôi còn sót lại, rồi dọc theo cần cổ mảnh mai mà lần mò thăm dò.
Cơ bắp do luyện tập mà rắn chắc căng lên, giống như bản năng của một con thú hoang lần đầu đối diện với thế giới mới, cảnh giác, háo hức, tò mò.
Giữa lúc ấy, một cơn đau âm ỉ bất ngờ ập đến, khiến cô gái lại nhíu mày, khẽ r*n rỉ.
Đau quá… đau quá…
Mơ màng trong cơn mê, cô ôm bụng, theo bản năng nghĩ rằng người bạn thân thiết của mình đến thăm, lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Tính ra, cô xuyên tới thế giới này cũng đã hơn một tháng, làm gì có chuyện nó cũng xuyên theo?!
Không thể nào!
Bố mẹ, bạn bè không xuyên theo cô, chẳng lẽ đến kỳ kinh cũng bám riết không buông sao?
Chỉ nghĩ thôi cũng muốn chết ngất!
Hơn nữa, trong thế giới ABO kỳ lạ này, vốn không tồn tại chuyện đó! Các Beta hay Omega sinh sản theo cách hoàn toàn khác!
...Thôi, chắc là mệt quá sinh ra ảo giác rồi.
Tốt nhất là cứ bất tỉnh luôn đi.
Ray thấy thiếu nữ run nhẹ, mí mắt và lông mi khẽ rung, nước mắt long lanh sắp rơi.
Hơi thở dần ổn định, anh cũng dừng động tác vuốt ve, chỉ lẳng lặng vùi mũi vào hõm vai cô, ngửi hương thơm dịu dàng ấy.
Ngay khi cô yếu ớt ôm bụng, phản xạ ấy như kích thích bản năng của một con thú săn mồi, Ray chậm rãi ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt cô.
Vị ngọt nhè nhẹ lan tỏa trong khoang miệng anh, khiến cảm xúc căng thẳng dần được xoa dịu.
Ngọt quá.
Dù là nước mắt, nước miếng hay mồ hôi, tất cả đều mang theo vị ngọt dịu dàng khiến Ray cảm thấy như được vuốt ve tận sâu trong tim.
Anh hơi nhíu mày, như bị cám dỗ mà muốn tiếp tục.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng đè lên bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên bụng, dồn chút lực, khẽ dẫn cô áp sát vào chỗ đau.
Cứ như thế, anh lặng lẽ nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, cho tôi thêm một chút thôi.
Cô gái run rẩy, nghiến răng, bụng đau đến mức co rút, khiến cô gần như bật khóc.
Mồ hôi túa ra trên trán, nước mắt tràn khóe mắt, như những giọt sương mong manh bám bên môi cô.
Ray khẽ ôm cô, thở dài một tiếng, ánh mắt vàng nheo lại thỏa mãn.
Cánh tay cậu thiếu niên một lần nữa vòng ra sau lưng cô, bàn tay luồn vào mái tóc dài, chậm rãi chỉnh lại.
---
Mưa kéo dài đến tận lúc bình minh mới dứt.
Ngải Lật lờ mờ tỉnh lại trong lòng Ray, lắng nghe tiếng chim ríu rít trong rừng, không khí trong lành tinh khôi.
Ngay khoảnh khắc cô mở mắt, Ray cũng mở đôi mắt vàng, ánh mắt đối diện với đôi mắt hạnh mông lung của cô gái trong lòng.
Ngải Lật:...…
Ngải Lật:!!!
Dường như bị vẻ lạnh lùng tuấn tú của Ray dọa sợ, cô ngây người đối diện với anh một lúc lâu, rồi đột nhiên mặt tái mét, mắt lục u ám, trông như trời sập đất nứt, cả người run lên.
Ray cúi đầu, ánh mắt dò xét vẻ khác thường của cô.
Ngải Lật hoàn toàn không nói nên lời.
Thì ra chuyện tối qua không phải là mơ!
Kẻ thù ấy thật sự cũng xuyên qua cùng cô! Nhưng giải thích chuyện này sao đây?! Cứu mạng!
Tóm lại, bây giờ không thể để lộ.
Dù sao Ray cũng là một người ngốc ngốc, cô quyết định tạm thời lừa qua đã.
Ngay khi cô định viện cớ trốn khỏi hang động, chạy vào rừng giải quyết vấn đề, Ray đột nhiên gọi cô lại từ phía sau.
"Em bị thương."
Anh bình thản nói, ánh mắt dừng trên vạt áo sau lưng cô, phán đoán.
“Rất nặng.”
Ngải Lật chột dạ, đỏ bừng mặt, vội vàng bịt mặt chạy mất.
Cô muốn độn thổ chết mất…!
Thật sự!
Đáng giận! Sao không ai nhắc cô rằng.
Ở một thế giới ABO, nơi không có khái niệm kinh nguyệt, một cô gái đột nhiên đổ máu thì phải đối mặt kiểu gì đây?!
---
Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay mới là ngày đầu tiên cơ mà? Sao lại nhiều thế này?!
Ngải Lật nắm chặt quần áo, hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống, kinh hoảng tột độ.
Cái lượng máu nhiều như thế này thật sự quá bất thường rồi… Nếu không biết, người ta còn tưởng cô bị ai đó ép bụng đến mức máu chảy ra nhiều thế này…
Cô cuống lên, không biết làm gì cho phải.
Trước cổng trường, vốn dĩ khu rừng này cũng chẳng có chỗ nào để tắm rửa hay thay đồ, khăn giấy cũng chỉ mang theo vài tờ cứu nguy.
Hồi nãy lúc lục balô của Ray, cô đã thấy anh chẳng hề chuẩn bị mấy thứ cần thiết này.
Ngải Lật nước mắt lưng tròng nhìn quanh rừng cây. Nếu hôm qua trời không mưa thì cô còn có thể hái lá cây để tạm dùng, nhưng bây giờ, trên mặt lá vẫn còn đọng nước mưa, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô tuyệt vọng muốn chết.
Cô ngồi thụp xuống, nhìn lại 18 năm cuộc đời của mình, rồi uể oải lê bước ra khỏi rừng cây, như một linh hồn thất thểu không còn luyến tiếc điều gì.
Ray thì đang canh ngoài cửa hang, ánh mắt sắc bén của anh quét qua vết máu đang thấm ra từ bụng dưới mềm nhũn của cô.
“Bị thương rồi.”
Anh đưa tay ra, nắm lấy cô gái nhỏ mặt mày tái nhợt, như muốn nhắc nhở cô.
"Không, không sao đâu… không phải vết thương gì đâu."
Ngải Lật vội vàng kéo tay Ray ra.
Ray cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, rồi mới chậm rãi buông tay. Ngải Lật thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi lục balô, tìm ra ít khăn giấy đã được gói lại từ hôm qua, sau đó nhanh chóng quay trở lại rừng.
Ray đứng im nhìn bóng dáng cô khuất dần, khẽ động đậy cánh mũi, ánh mắt trầm lặng.
Tìm được chút đồ cứu viện rồi, Ngải Lật cũng bớt hoảng hơn phần nào, nhưng sắc mặt vẫn tái xanh.
Kỳ sinh lý cộng thêm di chứng sau chấn động não khiến cô không chỉ lạnh tay lạnh chân mà bụng cũng quặn đau, cả người trông yếu ớt không có chút sức sống nào.
“Làm gì vậy... Ray?”
Lần này cô không phản đối nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Đôi mắt khẽ nhắm lại, tay yếu ớt đặt lên đầu anh đang cúi xuống như muốn dò xét. Những ngón tay run run, cô khẽ vùi vào mái tóc đen lạnh của anh.
Ray ôm cô lên thật cao, Ngải Lật gần như ngồi luôn lên vai anh, chỉ cách một lớp vải quần mỏng, đôi chân mềm mại chạm vào cánh tay rắn chắc của Ray, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể nóng ấm.
Mùi xạ hương đặc trưng trên người anh tràn ngập cả khứu giác, khiến cô hít thở có phần dồn dập.
“… Máu vẫn đang chảy.”
Anh nhẹ nhàng dụi mũi vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt khiến Ngải Lật run rẩy, bất giác bấu chặt lấy tóc anh, bụng lại dâng lên một trận nóng bừng.
“Em cần thuốc.”
Ray lạnh nhạt nhận xét, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đỏ bừng trong lòng.
"Không… không cần."
Ngải Lật ôm đầu anh, cố gắng đẩy ra, không muốn anh giống như con chó lớn ngửi tới ngửi lui trên người cô, nhưng vì quá yếu, động tác ngược lại như đang dụ dỗ hơn.
"Thuốc trị thương không dùng được cho tôi."
Cô nghẹn ngào nói.
“Tôi biết vài loại thảo dược, để tôi đưa em đi tìm.”
"Hả?!"
Ngải Lật ngẩn ra, rồi cuống cuồng giãy dụa trong lòng anh.
“Không cần! Ray, thảo dược cũng không có tác dụng đâu! Nghe tôi nói đi, đừng tự tiện hành động!”
"Em đang chảy máu."
Ray bình tĩnh nhấn mạnh, bế cô đi thẳng về phía trước.
"Cơ thể toii… hơi đặc biệt…"
Ngải Lật xấu hổ lí nhí.
“Giống như loài sói cũng có những thời kỳ đặc thù thôi, đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, không sao đâu. Máu sẽ tự ngừng sau vài ngày.”
Ray nhíu mày, vẫn tỏ vẻ không hiểu cho lắm.
"Đi mau lên."
Ngải Lật đổi chủ đề, thúc giục.
“Không phải anh nói phải săn thú lấy điểm tích lũy sao? Cứ chậm chạp thế này thì mai trưa kết thúc diễn tập rồi, tụi mình vẫn trắng tay đấy.”
Ray im lặng bế cô đi.
Trên đường, anh vừa quan sát xung quanh, vừa thi thoảng ngửi động cánh mũi. Một lúc sau, anh dừng lại, cau mày nhìn thẳng vào cô.
“Em…”
"Sao vậy?" Ngải Lật nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của anh.
"Mùi hương... có thể thu lại được không?"
Giọng Ray trầm thấp, yết hầu khẽ chuyển động, như cố gắng tìm từ ngữ phù hợp.
“Rất…”
Cô ngây người ra, rồi trố mắt nhìn Ray cúi đầu, như một con chó sói bị mùi máu dụ dỗ, khẽ cọ mũi vào má, vào cổ cô.
Tóc đen rũ xuống, che khuất một phần gương mặt tuấn tú. Động tác của anh giống hệt một chú chó lớn đang dụi vào mèo con.
"Á á!"
Ngải Lật giật nảy mình, luống cuống tay chân đẩy anh ra.
“C-cái gì mà mùi hương?! Anh đang làm cái gì vậy!”
Nhưng vừa thốt ra, cô đã hiểu ngay, mặt đỏ bừng.
Đúng rồi. Mấy tên Alpha toàn giống chó săn ăn thịt.
Không lẽ... chỉ cần cơ thể cô mang theo mùi máu thế này, họ đều sẽ có phản ứng như Ray?
Nếu vậy, sau này ở ký túc xá quân đội, mỗi lần tới tháng chẳng phải cô sẽ bị cả đám Alpha bám theo ngửi tới ngửi lui sao?!
A a, mình đang nghĩ gì thế này, biến thái quá!!
Thế giới này có thuốc ức chế kỳ động dục, thuốc kiềm chế phản ứng Alpha, chẳng lẽ không ai nghĩ ra thuốc khử mùi kỳ kinh nguyệt sao?!
Nghĩ tới đây, Ngải Lật chỉ muốn chết quách cho rồi. Cô cắn răng chịu đựng sự không thoải mái, một tay che bụng, một tay kéo Ray đi sâu vào trong rừng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ diễn tập. Sau hai ngày đầu mò mẫm thích nghi, ngày thứ ba đã bước vào giai đoạn cạnh tranh thực sự.
Không giống như hai hôm trước, hôm nay các học viên còn lại đều rất khó đối phó. Họ lang thang săn thú trong rừng, thường đi thành nhóm từ hai người trở lên.
Ray thì bị thương, chỉ miễn cưỡng ứng phó nổi với nhóm hai người. Nếu gặp nhóm ba người trở lên, Ngải Lật chỉ còn cách kéo anh chạy trốn.
Dù sao thực lực cá nhân của cô cũng không bằng Ray, đám Alpha điên cuồng với cơ bắp cuồn cuộn này đâu phải dạng ăn chay.