“Đúng đúng, Thái tử là hỗn đản… Thanh Thanh đại nhân có đại lượng, bất hòa với tên hỗn đản này đến tức giận… Được chưa?” Tấn Phó kéo nàng vào tẩm cung nhẹ giọng dỗ dành, rồi xoay nàng lại đối diện, nhìn gương mặt nàng vẫn còn hơi ửng hồng, đã qua năm ngày rồi, có thể thấy lúc ấy đánh tàn nhẫn thế nào, hắn đưa ngón tay chạm lên: “Còn đau không?” Chương Thanh nghiêng mặt không cho hắn chạm vào, nào ngờ hắn nắm lấy tay nàng không bị thương, áp vào mặt mình rồi đánh bốp bốp hai cái, đến khi hắn đánh xong hai cái, Chương Thanh mới phản ứng lại, vội vàng rụt tay về. “Ngươi phát điên cái gì?” Chương Thanh cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Tấn Phó ngồi xuống ghế, kéo nàng đến ngồi trên đùi mình, vùi đầu vào cổ nàng hít nhẹ, hắn ngửi thấy một mùi hoa lan nhè nhẹ, mấy ngày nay cuối cùng hắn cũng có thể yên lòng: “Đừng giận ta, dù tức giận thì cứ đánh ta như vừa nãy cũng được… Đừng rời xa ta.” Hắn càng ôm càng chặt, đến khi Chương Thanh kêu lên “Tay của ta!” hắn mới dừng lại, rồi lại buồn cười mà hôn nàng không ngừng.
Cứ như vậy, Chương Thanh trở về Hoa Mai Các, Tấn Phó mỗi ngày đều đến thăm nàng, thay thuốc cho nàng, mỗi ngày ăn cơm xong cùng nàng mới rời đi, thỉnh thoảng hắn cũng thử nán lại, nhưng Chương Thanh vừa tỏ vẻ không vui, hắn liền không ép nữa, dặn dò hạ nhân vài câu rồi đi.
Trong triều phong vân quỷ quyệt, Khoa Nhĩ Đan xâm phạm biên cương, Hoàng thượng giận dữ, triều đình phái binh đi chi viện quân Tống, nhưng đánh lâu không hạ, liên tiếp bại lui, chém giết hai viên chủ tướng vẫn không làm nên chuyện gì, gần đây lại dùng đan dược, tinh thần hoàng đế không phấn chấn, sớm bãi triều.
Thái tử dẫn người trở lại Đông Cung, vào thư phòng bàn bạc chuyện triều đình hôm nay, chẳng ngờ, Chương Thanh lại trốn sau kệ sách, ngày thường Tấn Phó không hề quản thúc nàng, nàng có thể tự do đi lại trong Đông Cung, hôm nay nàng muốn tìm một quyển du ký để đọc, liền vào thư phòng, sách của Thái tử rất nhiều, kinh, sử, tử, tập mọi thứ đầy đủ, phảng phất như một kho sách, nàng vừa tìm được quyển 《Địa Phương Chí》, bất ngờ vạt áo bị kẹt dưới tủ, lúc này, Thái tử đẩy cửa bước vào, vốn tưởng hắn chỉ vào lấy đồ, ngày thường giờ này hắn phải đến chỗ thái phó, Chương Thanh trốn sau kệ sách ngồi xổm xuống im lặng, nào ngờ sau đó một đám người đi vào, nàng nghe ra giọng Triệu Khang, còn có giọng tam ca nàng, lúc này muốn ra cũng không được…
Tấn Phó cởi áo ngoài tùy tiện vắt lên ghế, lười biếng dựa người vào bàn, xoa xoa giữa mày: “Chuyện hôm nay, bổn cung muốn nghe xem các vị thấy thế nào.”
Một nam tử mặc áo xanh bước lên một bước nói: “Khoa Nhĩ Đan dũng sĩ từ trước đến nay kiêu dũng thiện chiến lại chưa từng xâm chiếm lãnh thổ nước ta, quân Tống ở phương nam báo về, vì dê bò của Khoa Nhĩ Đan gần đây bị dịch bệnh, tộc nhân không đủ ăn đủ mặc, cho nên mới gây chiến tranh, lý do có chút miễn cưỡng… Khoa Nhĩ Đan vốn giao hảo với triều đình, triều đình cung cấp đủ cho họ qua mùa đông này, hà tất phải đánh nhau? Nếu chiến bại, chẳng phải càng không có gì để ăn sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT