Thời Thụy bước nhanh tới, dừng lại trước mặt cô: “Chúc Vô Dạng, sao em lại tới đây?”

“Sao? Tôi không thể tới à?” Giọng Chúc Vô Dạng nhàn nhạt, nói xong cũng không định chơi tiếp, xoay người rời đi.

Thời Thụy hỏi với theo: “Em đi đâu thế? Đi chơi cùng nhé?”

Chúc Vô Dạng giơ tay, tùy ý phất phất với hắn ta, lười cãi nhau nữa.

Thời Thụy cũng không tiếp tục gọi, lần này hắn ta biết cách ngoan ngoãn rồi, tránh cho mỗi lần gặp cô đều bị cô lạnh nhạt dội gáo nước lạnh.

Vừa đi được mấy bước, Chúc Vô Dạng đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Thời Thụy.”

Cô xoay người gọi hắn lại, rồi chăm chú nhìn hắn đầy suy nghĩ. Thời Thụy bị ánh mắt đột ngột ấy nhìn chằm chằm, nhất thời không hiểu chuyện gì.

“Sao thế, đại tiểu thư?”

“Đưa điện thoại của anh cho tôi.”

Giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang theo mệnh lệnh khiến Thời Thụy nhất thời không biết phản ứng thế nào. Trong lòng thì sợ thật, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

“Yên tâm, tôi không xem mấy cô em xinh đẹp của anh đâu.”

Hắn do dự móc điện thoại đưa cho cô.

“Mở khóa.”

Hắn lại miễn cưỡng mở máy.

Chúc Vô Dạng mở danh bạ, lướt qua một đám oanh oanh yến yến của hắn ta, tìm được số được ghi chú là “Anh Yến”, ghi nhớ lại rồi mới đưa điện thoại trả lại.

“Này, cảm ơn.”

Nói xong liền quay người rời đi, để lại Thời Thụy đứng tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Hắn quay sang nhìn Mục Dương bên cạnh, nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Cô ấy vừa nói cảm ơn hả?”

“Là cảm ơn thật.” Mục Dương nhắc lại, vẻ mặt cũng ngạc nhiên không kém.

Một đại tiểu thư chưa từng cho Thời Thụy sắc mặt tốt nay lại nói lời cảm ơn với hắn ta?

“Đúng là chuyện hiếm thấy, buồn cười chết mất. Kì lạ thật.”

Thời Thụy nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi, nghi ngờ nghiêm trọng rằng cô đã làm gì có lỗi với mình bằng điện thoại.

Không thì sao lại đột nhiên khách khí như vậy?

Chúc Vô Dạng — người luôn chán ghét, chẳng thèm nể mặt hắn — lại khiến hắn nhất thời không quen nổi.

Hắn mở điện thoại mình kiểm tra một lượt, cũng chẳng thấy điều gì khác thường.

Ở khúc ngoặt, Tư Tư đang rình thì thấy Chúc Vô Dạng ung dung bước đến, vội nhào tới: “Chị Dạng!”

“Ủa? Không phải chị bảo em ra xe đợi rồi sao?”

Chúc Vô Dạng nhìn cô trợ lý đột nhiên nhảy ra từ bên hông, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mình, như thể sợ cô xảy ra chuyện gì, trông đáng yêu lạ thường.

Tư Tư chu môi: “Thì em sợ chị xảy ra chuyện mà… À đúng rồi chị Dạng, chị với cái anh ban nãy—”

Chưa nói xong, Chúc Vô Dạng đã đưa tay xoa đầu cô:

“Ngoan, đừng hóng chuyện người lớn. Dẫn em đi uống rượu.”

“Hả?” Tư Tư còn đang ngơ ngác thì đã bị cô kéo đi mất.

Ra khỏi câu lạc bộ, Chúc Vô Dạng liếc nhìn điện thoại, nói một câu: “Tới Cloud đi.”

Rồi liền nhắm mắt dưỡng thần.

Tư Tư cũng không biết chỗ đó là đâu.

Xe rẽ trái rẽ phải, đi ngang qua phố số 11 Kinh Hoa, con phố bar nổi tiếng nhất ở Bắc Thành.

Nhà thứ hai của Thời Thụy, nơi hắn quanh năm ăn ngủ ở đó.

Phóng mắt nhìn ra, ánh đèn neon năm màu rực rỡ chói lòa, xe cộ như nước, người qua lại tấp nập, tựa như thiên cung nơi trần thế, suốt đêm yến tiệc không dứt.

Khu Kinh Hoa là một trong những khu vực phồn hoa và giàu có nhất Bắc Thành, cũng là nơi có lưu lượng người đông đúc nhất.

Tòa nhà Trung tâm Tài chính Toàn cầu Kinh Hoa là công trình mang tính biểu tượng của khu Kinh Hoa, có tổng cộng 88 tầng.

Chúc Vô Dạng đeo khẩu trang và kính râm, từ tầng hầm B1 đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng 66.

Cloud Bar – quán bar cao nhất Bắc Thành, mang trong mình vẻ lãng mạn và quyến rũ độc nhất của chốn mây trời.

Từ vị trí ngắm cảnh toàn kính 360 độ, có thể phóng tầm mắt nhìn trọn cảnh đêm tuyệt mỹ của cả Kinh Hoa.

Trên đường đi, Tư Tư như thể đối mặt với kẻ địch, sợ chạm mặt paparazzi, ngày mai lại lên top tìm kiếm.

Chúc Vô Dạng nhìn dáng vẻ ấy của cô, bật cười “phì” một tiếng.

“Căng thẳng thế à?”

Tư Tư mặt mày nhăn nhó ghé sát lại: “Chị Dạng, mình đến chỗ này làm gì thế, chỗ này đông người quá.”

“Sợ gì, Tiêu Lâm ở đây mà.” Chúc Vô Dạng lười biếng hất cằm về phía sau.

Tư Tư quay đầu nhìn, thấy Tiêu Lâm mặt không biểu cảm, nghiêm chỉnh hết cỡ, cô lẩm bẩm một câu: “Anh ấy có phải vạn năng đâu.”

Chúc Vô Dạng cười cười, chậm rãi buông một câu:

“Yên tâm, cả tòa nhà này là của nhà chị.”

Tư Tư: …

Tiêu Lâm: …

Đây rốt cuộc là kiểu nhân sinh gì vậy?

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, ở cửa vang lên một giọng nói máy móc đáng yêu:

“Chào mừng đến với Cloud.”

“Úi, còn có cả rô-bốt nữa cơ à.” Tư Tư bước ra khỏi thang máy, trông như cô gái chưa trải sự đời, chăm chăm nhìn nó một hồi.

“Em tên Tiểu Ngoan.” Giọng nói vừa dễ thương vừa đáng yêu khiến Tư Tư càng nhìn càng thích.

Chúc Vô Dạng liếc mắt nhìn con nhóc máy móc nhỏ xíu đó – kiệt tác của Chúc Gia Ngôn.

Cô cảm thấy chỉ cần một chân là mình có thể dẫm nát nó.

“Đi thôi.”

Cô nhắc một tiếng rồi sải bước đi vào trong.

Tư Tư luyến tiếc rời mắt khỏi con rô-bốt nhỏ, cùng Tiêu Lâm nhanh chóng theo sau cô.

Tiến gần đến Cloud, ánh đèn đỏ lam đan xen tuôn rơi rực rỡ, khắp nơi đều toát lên cảm giác kim loại và bầu không khí đậm chất công nghệ.

Trên những dãy ghế sofa hình vòng cung nửa kín, người ngồi chen chúc khắp nơi, âm thanh sôi động như muốn rung chuyển cả trời đất, rượu chè hoan ca, từng thân hình uốn lượn theo điệu nhạc.

Quản lý tình cờ nhìn ra cửa, thấy bà chủ lớn, lập tức vội vàng ra đón:

“Chị Dạng!”

Chúc Vô Dạng khẽ “ừ” một tiếng.

Sau đó quay lại nhìn hai người phía sau:

“Cứ tự nhiên, tính vào tài khoản của tôi.”

Nói xong, cô bỏ lại hai người rồi bước về phía quầy bar.

Quầy bar có hình chữ L, vị trí khá kín đáo, là nơi ưa thích nhất của Chúc Vô Dạng. Người pha chế cô thích nhất – Jackson – luôn khiến cô bất ngờ với những ly cocktail đặc chế của anh.

Jackson mang dáng vẻ điển hình của một anh chàng đẹp trai kiểu Pháp, là gương mặt rất được ưa chuộng ở Cloud. Thường thì quầy bar của anh lúc nào cũng kín người, nhưng lúc này lại khá vắng vẻ.

Chúc Vô Dạng tháo khẩu trang, ngồi lên ghế cao, lặng lẽ nhìn Jackson đang chăm chú pha chế mà không lên tiếng làm phiền.

“Xong rồi.”

Jackson vừa hoàn thành ly rượu, ngẩng đầu lên liền thấy một người phụ nữ đang đeo kính râm chăm chú nhìn ly rượu anh vừa pha xong, khí chất nổi bật khiến anh không khỏi nhìn thêm vài lần.

Khi thấy cô tháo kính râm, khuôn mặt Jackson lập tức hiện lên nụ cười thân quen:

“Chào Chúc, lâu rồi không gặp em.”

“Dạo này bận.”

Chúc Vô Dạng đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn dán vào ly cocktail vừa pha xong kia.

Jackson thấy thế, mỉm cười đẩy ly rượu mới đến trước mặt cô:

“Nếm thử đi.”

Chúc Vô Dạng cầm ly, nhấp một ngụm rồi gật đầu:

“Không tồi.”

Jackson nhìn cô, có chút tò mò hỏi:

“Dạo này bận gì thế?”

“Theo đuổi đàn ông đó.”

Chúc Vô Dạng thản nhiên mở miệng, tay thon dài cầm lấy chân ly rượu, nói một cách lơ đãng.

Chu Khả Đường vừa đúng lúc đi đến, liền nghe thấy câu nói này của Chúc Vô Dạng, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đang thay đổi của anh trai mình bên cạnh.

Cô bước lên, khoác vai Chúc Vô Dạng, trêu chọc:

“Tình hình thế nào rồi, nói nghe xem.”

Chúc Vô Dạng ung dung nhấp một ngụm rượu, rồi thở dài thốt ra bốn chữ:

“Chẳng tiến triển gì.”

“Hahahahaha…”

Chu Khả Đường cười đến không nể nang gì:

“Tớ thấy một tháng là hơi khó đấy.”

Dù vậy, Chu Khả Đường cũng hiểu được, bởi từ trước đến nay Chúc Vô Dạng chưa từng theo đuổi ai cả. Mà chuyện theo đuổi người khác thì phải tùy từng người, biết đâu người ta lại thích kiểu như cô ấy.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cô cảm thấy có lẽ không được lạc quan cho lắm.

“Tớ đã nói rồi, cậu không thể trực tiếp như thế được, phải—”

Chu Khả Đường còn chưa kịp nói hết câu, thì đầu cô đã bị gõ một cái.

Cô ôm đầu, quay lại nhìn thủ phạm, than thở:

“Anh, sao lại gõ đầu em?”

Chu Diễn Trạch khẽ ho, tay vẫn nắm lại thành quyền:

“Em ồn quá.”

Chu Khả Đường tròn mắt nhìn anh trai:

“Ồn? Ở bar mà anh bảo em ồn?”

Chu Khả Đường: Gì chứ? Ở quán bar mà anh lại chê em ồn á?

Anh không nói thêm gì với cô nữa, ánh mắt nhìn về phía Chúc Vô Dạng, mỉm cười lên tiếng:

“Dạng Dạng.”

Chúc Vô Dạng cũng mỉm cười đáp lại:

“Anh Diễn Trạch.”

Trên mặt Chu Diễn Trạch luôn mang theo nụ cười dịu dàng, lễ phép hỏi han tình hình gần đây của Chúc Vô Dạng, còn cô thì cũng kiên nhẫn trả lời.

Mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng Chu Khả Đường lại thấy có gì đó là lạ.

Cô liếc nhìn anh trai với ánh mắt đầy nghi ngờ.

So sánh thử xem, có phải anh ấy đang quá dịu dàng với bạn thân của mình không?

Cả ba người ngồi ở quầy bar một lúc rồi cùng đi vào phòng bao, bên trong rất náo nhiệt, đều là bạn bè quen biết thường ngày. Thấy Chúc Vô Dạng đi vào cùng họ, liền có người trêu chọc:

“Ây do, thảo nào A Trạch vội vội vàng vàng ra đón người. Thì ra là đại mỹ nhân Chúc tiểu thư à. Tôi nói rồi mà, ai mà có đãi ngộ thế được chứ?”

Chu Khả Đường lập tức bước lên vỗ vào người kia một cái:

“Nói gì đấy, uống rượu của cậu đi.”

Nói rồi kéo Chúc Vô Dạng ngồi sang một bên uống rượu. Chu Diễn Trạch liếc mắt nhìn sang.

Cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không tham gia trò chuyện, có vẻ phân tâm.

Tối nay, trong lòng Chu Diễn Trạch cũng có phần bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play