Giữa tháng Tư, thời tiết không lạnh cũng không nóng, nhưng sáng sớm và chiều tối vẫn còn hơi se lạnh.

Tại một căn biệt thự kiểu Tây cổ điển ở Bắc Thành, đoàn làm phim 《Phong Hoa》 đang trong quá trình ghi hình.

《Phong Hoa》 được chuyển thể từ một tiểu thuyết dân quốc đề tài quân phiệt từng gây sốt.

Nữ chính Giang Ý Nam bề ngoài là một tiểu thư thời dân quốc lạnh nhạt, thanh cao, sống ngoài vòng tranh đấu, nhưng thực chất lại là người toan tính sâu xa, từng bước tính kế.

Cô cùng vị đại đô đốc – một quân phiệt nắm quyền khu vực – vì mục đích riêng mà diễn trò trước mặt thiên hạ, lợi dụng lẫn nhau, giằng co đấu trí không ngừng…

Bộ phim này đã quay được hơn ba tháng, dạo gần đây cuối cùng cũng sắp hoàn thành.

Ban đêm đang quay một cảnh nữ chính rơi xuống nước, đạo diễn mặt đen sì quát một tiếng “Cắt!”.

Người phụ nữ ngâm trong hồ, sắc mặt hơi đanh lại, vài lọn tóc ướt dính lên má và trán cô, làn da trắng gần như trong suốt, gương mặt hơi tái nhưng xinh đẹp nổi bật, vừa quyến rũ lại khiến người ta xót xa.

Nam phụ ba cùng diễn trong cảnh này mãi không nhập vai, quay đi quay lại nhiều lần, đạo diễn không nhịn nổi nữa liền mắng cho một trận té tát.

Đạo diễn Hoàng bình thường rất thân thiện, nhưng một khi nổi giận thì mắng người cực kỳ cay nghiệt. Nam phụ bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Nữ chính được kéo lên khỏi nước, đang ngồi bên cạnh cầm cốc nước ấm nhấp từng ngụm, chuyên viên trang điểm bên cạnh giúp cô chỉnh lại lớp hóa trang.

Chiếc sườn xám xanh nhạt trên người cô đã ướt sũng, bên ngoài quấn thêm một tấm chăn lông, phía trước đặt một chiếc máy sưởi nhỏ. Đạo diễn Hoàng nhìn cô, trong lòng vừa lo vừa do dự:

“Chúc Chúc, hay là để diễn viên đóng thế làm nhé?”

Bầu trời dần tối sầm lại, không khí cũng lạnh dần, mấy nhân viên hiện trường không nhịn được phải kéo áo lại cho kín.

“Không sao.” 

Người phụ nữ vẻ mặt bình thản, giọng nói dễ nghe, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện có chút giọng âm mũi, nhàn nhạt lại giống như không cho phép nói chen vào.

Trợ lý Tư Tư đứng bên cạnh nhìn cô, trong lòng vừa lo vừa tức.

Cảnh rơi xuống nước này đã quay đến ba bốn lần rồi, không biết nam phụ ba bị sao mà cứ xảy ra hết lỗi này đến lỗi khác. Nghệ sĩ nhà mình thì lại cực kỳ chuyên nghiệp và nghiêm túc, hết lần này đến lần khác ngã xuống nước, khiến cô đau lòng không chịu nổi.

Chúc Vô Dạng uống mấy ngụm nước, rồi đứng dậy. Khi đi ngang qua nam phụ ba, cô khẽ liếc anh ta một cái, ánh mắt nhạt nhẽo, giọng lạnh nhạt:

“Chẳng phải chỉ bị cắm sừng thôi sao? Khuyên anh đừng đem tình cảm vào công việc.”

Nam phụ ba sững người, ngạc nhiên quay sang nhìn cô, không hiểu sao cô lại biết chuyện đó.

Chúc Vô Dạng khẽ cười, ung dung quay người rời đi.

Nói ra cũng khéo, lần đó cô vô tình bắt gặp một nữ diễn viên trong đoàn đang thân mật với phó đạo diễn. Khi ấy cô còn nghĩ, khẩu vị của cô gái kia đúng là nặng thật.

Mà nam phụ ba và nữ diễn viên kia vốn là cặp đôi màn ảnh, từ trước đến nay vẫn luôn được ghép đôi để PR, gần đây mới chính thức công khai tình cảm.

Chiều nay cô lại tình cờ bắt gặp hai người kia đang cãi nhau.

Giới này vốn là chốn phù hoa thực tế, rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã chẳng nên tin là thật.

Nhân viên thấy cô đã chuẩn bị xong thì lại bắt đầu tất bật.

Có lẽ là do đạo diễn mắng một trận có hiệu quả, hoặc cũng có thể do lời của Chúc Vô Dạng khiến anh ta chột dạ, nên cảnh này nam phụ ba cũng coi như miễn cưỡng qua được.

Tư Tư vội vàng chạy đến, dùng chăn lông dày quấn lấy nghệ sĩ của mình vừa từ hồ bước lên, lau khô nước đang nhỏ giọt trên mặt và tóc cô.

Nhân viên đưa tới cốc nước ấm, Chúc Vô Dạng uống mấy ngụm mới cảm thấy có chút hơi ấm trở lại.

Cô uống xong liền được mọi người vây quanh dẫn về phòng nghỉ.

Trời càng lúc càng tối, hiện trường bắt đầu thu dọn thiết bị.

Ở phía bên kia căn biệt thự, có tiếng “chậc chậc” vang lên, hai bóng người đang đứng nhìn từ xa.

Tề Chiếu – người chứng kiến toàn bộ cảnh quay – liếc sang người đàn ông bên cạnh đang thản nhiên quan sát, giọng pha chút trêu chọc:

“Chúc đại tiểu thư nổi tiếng là người có tính khí không tốt, ai ngờ khi làm việc lại kiên nhẫn đến vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy tái nhợt vì lạnh, thế mà không nổi giận lấy một tiếng. Chuyện này mà nói ra, ai mà tin nổi chứ.”

Hôm nay Tề Chiếu xem rồi mới hiểu vì sao Chúc Vô Dạng có thể nổi tiếng.

Người đàn ông đứng cạnh anh ta khoác bộ vest cao cấp được đặt may riêng, hai tay nhàn nhã đút túi, ánh mắt đen sâu như ngọc thạch, hơi khó đoán.

Anh thu lại ánh nhìn, hờ hững liếc sang Tề Chiếu một cái, trong mắt mang theo vẻ lười biếng, cao quý lạnh nhạt:

“Vậy… cậu đưa tôi đến đây để…?”

Tề Chiếu bật cười:

“Chẳng phải tiện đường đón cậu sao? Nhân tiện ghé qua xem một chút. Bộ phim này tôi chỉ đầu tư chơi chơi thôi. Mấy hôm trước mới biết nữ chính là vị đại tiểu thư kia, nên thấy rất tò mò.”

Thấy người kia không đáp lại, Tề Chiếu đoán chắc anh đã không nhớ cô gái họ gì tên gì nữa rồi. Dù gì thì cũng chưa từng nghe anh nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào.

“Cô ấy chính là Chúc Vô Dạng đó, còn nhớ không? Hồi bọn mình học lớp 12, cô ấy học lớp 10. Cái tên ngốc Trình Viễn ấy vừa gặp đã mê, ngày nào cũng theo đuổi cô ấy. Kết quả là người ta chẳng buồn liếc lấy một cái. Có lần trong buổi tiệc tối, cô ấy vừa đàn xong bản độc tấu piano, thì cái tên ngốc kia chẳng biết từ đâu lôi ra cái loa, đứng ngay dưới sân khấu, trước mặt hội đồng quản trị trường, tỏ tình điên cuồng. Khi đó hiệu trưởng tức đến tái cả mặt, ha ha, tôi cười suýt ngất!”

Tề Chiếu nhìn bóng lưng cô gái đang khuất dần nơi cuối hành lang, tiếp tục nói:

“Nhưng mà cô ấy vào showbiz đúng là ngoài dự đoán thật. Vị đại tiểu thư này giống hệt cậu, đầu óc không biết cấu tạo kiểu gì, hồi đi học thì vô địch các kỳ thi học thuật, đè bẹp hết các trường trọng điểm, đúng là bảo bối của trường…”

Tề Chiếu thao thao bất tuyệt, người đàn ông không thèm để ý, chỉ liếc nhìn phía trước, bóng dáng cô gái vừa khuất sau góc tường.

Khóe môi anh hơi cong lên, sau đó sải bước dài, ung dung rời khỏi.

Tề Chiếu vội đuổi theo, vừa đi vừa tò mò hỏi:

“Nhưng mà cậu nói tôi nghe đi, sao tự dưng lại về nước thế? Cơm ở Oxford không hợp khẩu vị à?”

“Nhớ cậu nên về.” Người đàn ông mặt không biến sắc, giọng vừa nhạt vừa lười biếng.

Tề Chiếu từ vẻ chán ghét chuyển sang khó xử:

“Cậu nói vậy khiến tôi khó xử lắm, để tôi nghĩ xem nên thuyết phục mẹ tôi kiểu gì…”

Người kia chẳng buồn đáp lại, mở cửa ghế phụ ngồi vào, Tề Chiếu cười hì hì rồi cũng lên xe, nổ máy rời đi.

Khi đã thay đồ trong phòng nghỉ, ngồi trước điều hòa thật lâu, Chúc Vô Dạng mới dần cảm thấy cơ thể ấm lên chút.

Từ khi bước vào, Tư Tư vẫn chưa ngừng bực tức:

“Thật không hiểu nổi anh ta diễn cái gì, diễn xuất thì tệ, đầu óc như bị úng nước, hại chị rơi xuống nước bao nhiêu lần.”

Nói xong, cô lại đưa tay sờ trán Chúc Vô Dạng, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Không bị cảm đấy chứ?”

Chúc Vô Dạng bất đắc dĩ xoa trán, lặng lẽ liếc cô một cái, trong mắt không giấu được mệt mỏi:

“Nói xong chưa? Nói xong thì yên tĩnh một lát đi.”

Tư Tư “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu im lặng.

Khi về đến biệt thự riêng thì trời đã rất khuya, ánh trăng mờ ảo và tĩnh lặng.

Chúc Vô Dạng rõ ràng đã rất mệt, vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi.

Nhưng đúng như Tư Tư dự đoán, hơn một giờ sáng, cô bắt đầu lên cơn sốt.

Cô bị chính cơn khó chịu của mình làm cho tỉnh giấc, toàn thân nóng rực, đầu cũng đau nhức, mơ màng gọi điện cho Tư Tư.

Tư Tư cuống quýt gọi bác sĩ gia đình đến, mãi đến ba, bốn giờ sáng, cơn sốt của cô mới dần hạ xuống.

Ngủ một mạch đến tận buổi sáng, Chúc Vô Dạng mới tỉnh lại.

Cô đã hồi phục được chút sức lực, nghĩ đến việc hôm nay là cảnh quay cuối cùng trước khi đóng máy.

Buổi chiều, mặc cho Tư Tư hết lời can ngăn, để không làm chậm tiến độ, cô vẫn đến phim trường quay nốt cảnh cuối dù vừa mới hạ sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play