Đêm buông xuống, Bắc Thành với những tòa cao ốc san sát, đèn đuốc sáng rực muôn nhà.

Câu lạc bộ tư nhân Hoa Việt Quốc Tế tại Đế Đô, là khu tổ hợp tư nhân xa hoa bậc nhất Bắc Thành, thuộc sở hữu của thiếu gia nhà họ Tề, Tề Chiếu. Nghe đồn sau Hoa Việt còn có một cổ đông lớn bí ẩn đứng sau.

Nơi đây tích hợp giải trí, nghỉ dưỡng và ẩm thực cao cấp, hoạt động theo hình thức hội viên, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy tranh chữ, gốm sứ, ngọc khí quý giá của các danh gia, vừa xa hoa lại đầy vẻ thanh nhã, là điểm đến quen thuộc của giới quyền quý.

Phòng bao lớn nhất, cao cấp nhất của Hoa Việt.

Đèn chùm đỏ rượu phong cách cổ điển và đèn pha lê lộng lẫy đan xen điểm xuyết, ánh đèn lấp lánh bốn phía phản chiếu lẫn nhau, tạo nên bầu không khí vừa sang trọng lại vừa mờ ám.

Hương rượu lan tỏa, mọi người đều hứng khởi, có thiếu gia con nhà quyền thế ăn sung mặc sướng, cũng có những minh tinh, hotgirl mạng đến góp vui.

Rượu qua tay, lời nói rôm rả, cảnh tượng xa hoa trụy lạc hiện ra rõ mồn một.

Tề Chiếu hôm nay có việc không đến, Thời Thụy với tư cách là người đứng ra tổ chức tiệc tiếp đón lần này, gặp lại Tô Yến Lễ sau nhiều năm không gặp, không khỏi nhớ đến quãng thời gian xưa cũ.

Hắn nâng ly rượu lên, quay sang nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa với vẻ mặt cao quý, giọng nói không giấu được cảm khái:

“Anh Yến, nào, hai anh em mình cạn một ly. Không ngờ anh đi du học cái đã tám năm rồi, may mà cuối cùng cũng quay về.”

Người đàn ông cầm ly rượu trước mặt lên, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cụng ly với Thời Thụy rồi mở miệng, giọng nói lười biếng nhưng trầm ấm đầy từ tính:

“Cảm ơn đã tiếp đãi.”

“Anh em cả, khách sáo gì chứ.”

Hai người nhìn nhau cười, cùng cạn ly.

Có người mở đầu, đám người còn lại lập tức tranh nhau đến mời rượu, không ngại nịnh nọt, khúm núm lấy lòng.

Ai mà chẳng muốn dính chút quan hệ với nhà họ Tô ở Kinh thành?

Tô Yến Lễ cũng rất nể mặt, ai đến mời rượu đều không từ chối.

Khi Chúc Vô Dạng và Chu Khả Đường bước vào, liền thấy người đàn ông đang được vây quanh mời rượu.

Khi rượu cạn ly, cô mới nhìn rõ gương mặt của anh.

Một gương mặt hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ.

Như cảm nhận được ánh nhìn, anh liếc mắt qua, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, lười biếng, nhưng lại mang theo chút ý vị trêu chọc. Ánh nhìn hai người cứ lặng lẽ giao nhau trong không khí một lúc lâu.

“Ồ, Chúc đại tiểu thư đến rồi!” Có người bắt đầu trêu ghẹo. “Thời thiếu, nhìn xem ai tới kìa.”

Thời Thụy đặt ly xuống, ngẩng đầu liền thấy Chúc Vô Dạng đứng ở cửa.

Một bộ đồ vải tweed đen kiểu Chanel, váy ngắn khoe trọn đôi chân dài trắng trẻo thẳng tắp, tóc dài uốn lượn tự nhiên đầy lười biếng, đôi mắt kia khi thì lạnh lùng khi thì quyến rũ, vô hình khiến người ta đắm chìm.

Vị đại tiểu thư khí chất rực rỡ này, ngay lập tức làm lu mờ tất cả những chim hoàng yến trong phòng bao.

Thời Thụy vội đứng dậy bước đến trước mặt cô:

“Đại tiểu thư, anh biết mà, em sẽ không nỡ không nể mặt anh đâu.”

Chúc Vô Dạng nhìn sang hắn, ánh mắt hờ hững lướt qua, chẳng biểu lộ gì.

Thời Thụy vô thức đưa tay gãi mũi, lúng túng.

“Ồ, Thời thiếu chơi vui nhỉ?” Chu Khả Đường liếc sang người phụ nữ ngồi cạnh hắn, cố ý cười trêu.

Thời Thụy cười hề hề: “Hai vị đại mỹ nhân tới mới là vui nhất ấy chứ, mau ngồi, mau ngồi.”

Nói xong vẫy tay, người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn thấy vậy cũng hiểu ý mà nép qua một bên.

Đáng tiếc thật, nếu biết vị tổ tông này sẽ đến, hắn chắc chắn không để người phụ nữ kia ngồi bên cạnh mình rồi.

Chúc Vô Dạng kéo Chu Khả Đường ngồi luôn vào chỗ của Thời Thụy.

Mà chỗ ngồi bên cạnh cô, chính là Tô Yến Lễ.

Ngũ quan như ngọc, khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Bộ âu phục đen may đo riêng, sơ mi đen mở khuy cổ, không thắt cà vạt, yết hầu gợi cảm lộ rõ vô cùng mê người.

Đôi chân dài không có chỗ đặt, nên vắt chéo một cách đầy tuỳ ý, tay trái tự nhiên đặt lên đầu gối, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt giá.

Chỉ ngồi đó thôi, toàn thân đã toát lên khí chất cấm dục đầy gợi cảm.

Khác hẳn một trời một vực với đám người trong phòng.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác xao động.

Chúc Vô Dạng ánh mắt khẽ động, lấy một chiếc ly sạch, rót một ly rượu, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, mắt cười cong cong, giọng nói nhẹ nhàng, pha chút trêu đùa không rõ ràng:

“Xin chào, Chúc Vô Dạng, chữ ‘Dạng’ trong “Đãng Dạng”.

=> Chúc Vô Dạng (祝无漾), chữ Dạng (漾): xao động, còn “Đãng Dạng” là 荡漾 ý chỉ sự dập dờn

Người đàn ông quay sang nhìn cô, nhướng nhẹ mày, khoé miệng khẽ cong, nụ cười lười biếng nơi khóe môi, tay thon dài cầm lấy ly rượu mới được rót đầy, nhẹ nâng về phía cô:

“Tô Yến Lễ.”

Giọng nói trầm thấp, dễ nghe, mang theo sự lười nhác và thờ ơ, lại vừa đúng tần số khiến cô xao lòng.

“Tô Yến Lễ…” Chúc Vô Dạng khẽ nhẩm lại cái tên, nhìn anh cười, hỏi:

“Viết thế nào?”

“Hải Yến Hà Thanh, Bân Bân Hữu Lễ.”

=> TV là Trời yên biển lặng, nho nhã lễ độ.

Người đàn ông nhìn cô, khóe môi cong nhẹ, chậm rãi mở miệng, nét mặt như có chút hàm ý.

“Ồ~”

Chúc Vô Dạng còn định nói thêm gì đó thì giọng nói lơ đễnh của Thời Thụy bất ngờ chen vào, đầy vẻ cà lơ phất phơ:

“Anh Yến, để em giới thiệu một chút, đây là đại tiểu thư nhà họ Chúc, cũng coi như là vị hôn thê của em đó ha ha.”

Không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

Chúc Vô Dạng lạnh lùng liếc sang Thời Thụy.

Anh bị điên à?

Thời Thụy sờ sờ mũi, né tránh ánh mắt của cô, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống phía bên kia Tô Yến Lễ, bắt chuyện tiếp.

Chúc Vô Dạng chuyển ánh mắt sang khuôn mặt người đàn ông bên cạnh.

Anh nhìn cô vài lần, đôi mắt vẫn lành lạnh, không rõ cảm xúc.

Chỉ mấy giây sau, anh đã quay đầu đi, cụng ly uống rượu với Thời Thụy, trên mặt là nụ cười hờ hững, chẳng để tâm mấy.

Chúc Vô Dạng thật sự muốn đấm cho Thời Thụy một cái.

Rượu vào ba lượt, men say dần lan.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đám người ôm mỹ nhân trong lòng, dính lấy nhau không rời.

Ngay cả Thời Thụy lúc này cũng chẳng rõ đi đâu mất rồi.

Chúc Vô Dạng không cần nghĩ cũng biết, trừ việc tán gái ra thì Thời Thụy chẳng làm được gì khác.

Chỉ có người đàn ông bên cạnh cô, giống như một đóa hoa kiêu sa trên đỉnh núi, một mình lười biếng tựa vào sofa, đứng ngoài mọi cuộc vui, toàn thân toát ra khí chất cấm dục đầy cuốn hút.

Những cô gái yểu điệu xinh đẹp từng bước tới gần đều bị anh lấy lệ gạt đi.

Dù ánh mắt của Chúc Vô Dạng thỉnh thoảng lại rơi trên người anh, anh cũng chẳng có chút phản ứng gì, chỉ một mình uống rượu, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

So với ban nãy, anh rõ ràng càng lạnh lùng và xa cách hơn.

Nhưng càng như vậy lại càng khơi dậy khao khát chinh phục trong cô.

Ánh mắt tràn đầy táo bạo của cô không khiến người đàn ông kia động lòng, ngược lại lại khiến cô bạn thân bên cạnh sinh nghi.

Giữa chừng cả hai cùng đi vệ sinh, Chu Khả Đường nhìn cô gái đang chăm chú tô son trong gương, mặt đầy trêu chọc:

“Sao thế, nhìn trúng rồi à?”

Nhìn cách cô chăm chú tô lại son môi là biết hứng thú không nhỏ.

Chúc Vô Dạng bình thản như không, thẳng thắn thừa nhận:

“Có chút.”

Chu Khả Đường mỉm cười đầy ẩn ý:

“Tớ biết mà, nhìn ánh mắt cậu không rời khỏi người ta luôn đó. Lên đi chứ, ai mà cưỡng lại được sức hút của Chúc đại tiểu thư nhà cậu đây? Quỳ rạp dưới váy công chúa của cậu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Chúc Vô Dạng khẽ bật cười, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông lúc nãy.

Chậc, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Chu Khả Đường đang nói thì bỗng đổi chủ đề:

“Nhưng mà này, tớ thấy Thời Thụy cũng khá để tâm đến cậu đấy. Rốt cuộc hai người là thế nào vậy? Sẽ không kết hôn thật đấy chứ?”

Chúc Vô Dạng cất thỏi son vào túi, chỉnh lại tóc mái trước trán, giọng nhàn nhạt:

“Dĩ nhiên là không.”

“Thế thì mau mau huỷ hôn đi chứ, bà nội cậu đâu phải người dễ nói chuyện.”

Chu Khả Đường nhíu mày nói.

Chúc Vô Dạng nhìn vào gương, khẽ đáp một tiếng.

Hủy kiểu gì đây?

Cô còn phải nghĩ kỹ.

Hai người dọn dẹp xong trở về phòng bao, Chu Khả Đường liếc mắt về hướng nào đó đầy vẻ thích thú, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô, giọng trêu chọc:

“Tớ qua bên kia chơi đây, chỗ này để lại cho cậu, tự nhiên nhé~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play